U23 Việt Nam dưới triều đại huấn luyện viên Hoàng Văn Phúc được coi là đội bóng yếu nhất trong nhiều năm trở lại đây.
Hai năm trước, U23 Việt Nam thất bại trong trận bán kết SEA Games trước chủ nhà Indonesia và sau đó thua tan nát khi gặp đội bóng dưới cơ U23 Myanmar ở trận tranh huy chương đồng. Đội bóng của huấn luyện viên Falko Goetz mang một tâm thái rất tự tin và nhiều kỳ vọng của người hâm mộ trước khi lên đường, nhưng lại ra về trong tủi hổ. Rồi ông Goetz bị đưa lên làm “vật tế thần”. Hàng phòng ngự U23 Việt Nam vẫn là nỗi lo của HLV Hoàng Văn Phúc
Trước đó hai năm, cơ hội vàng của U23 Việt Nam để hoàn thành ước nguyện 50 năm có huy chương vàng SEA Games là năm 2009, U23 VN với một đội ngũ thiện chiến như Thanh Bình, Công Vinh, Long Giang, Trọng Hoàng, Tấn Trường đã không thể lập lại thành tích đánh bại U23 Malaysia 3-1 như ở vòng bảng. Thất bại cay đắng với tỷ số tối thiểu 0-1 trên đất Lào đã khiến hàng triệu trái tim cổ động viên Việt Nam bị bóp nghẹt.
So với hai kỳ SEA Games gần nhất, lực lượng trong tay ông Phúc hiện tại không thể so sánh về chuyên môn. Cựu huấn luyện viên U19 Việt Nam thừa nhận đội bóng của ông bây giờ yếu nhất ở hàng phòng ngự. Ông Phúc thẳng thắn lo ngại Việt Nam không thể lên đỉnh SEA Games với một cái móng không vững như thế.
Chuyên gia Đoàn Minh Xương bình luận: “Với một giải đấu từ hạng Nhất đến V-League đều phụ thuộc quá nhiều vào các tiền đạo ngoại trong thời gian qua thì không thể sản sinh ra những tay săn bàn cự phách cho cả nền bóng đá. Đá bóng là kết quả, trọng trách ghi bàn đặt trên vai tiền đạo. Nhưng tiền đạo của chúng ta không đủ kinh nghiệm chơi bóng đỉnh cao vì phải mài đũng quần trên băng ghế dự bị cho các ngoại binh thì có hy vọng gì. Những cái tên chơi trên hàng công của đội tuyển hiện tại đa phần dự bị ở câu lạc bộ”.
Cầu thủ gần như chắc suất chính thức giữa hàng phòng ngự, Dương Thanh Hào đang đầu quân cho đội hạng Nhất Tập đoàn Cao su Đồng Tháp. Đồng đội của Thanh Hào là thủ thành Bửu Ngọc cũng nhiều năm ăn cơm tuyển, song phong độ liên tục thất thường trong màu áo câu lạc bộ đến nỗi mất suất chính thức.
Trên hàng công, những cầu thủ được tin tưởng như Văn Đại (đang chơi hạng Nhất trong màu áo Câu lạc bộ Hà Nội), Hoàng Thiên hiếm khi được huấn luyện viên Choi Yoon Gyum trao suất đá chính mùa này và càng không phải đá tiền đạo. Hà Minh Tuấn thỉnh thoảng mới được huấn luyện viên Lê Huỳnh Đức trao niềm tin bởi không thể thoát được cái bóng quá lớn của Gaston Merlo. Người còn lại là Mạc Hồng Quân, nếu tỉnh táo nhìn nhận, cầu thủ này nổi tiếng hơn những gì đã đóng góp cho các cấp độ đội tuyển quốc gia.
Mùa SEA Games này, U23 Việt Nam không còn những thủ lĩnh kỳ cựu như Trọng Hoàng, Thành Lương. Những tài năng để thay thế và tạo ra hiệu ứng như cái tên vừa nhắc vẫn chưa được khai quật. Ngay cả huấn luyện viên Hoàng Văn Phúc, nhớ lại một chút về trước mùa giải 2013, có thể đã bị Câu lạc bộ Hà Nội sa thải do những thành tích bết bát của đội hạng Nhất này. Nhưng chiếc ghế đội tuyển quốc gia đến ở phút 89 đã cứu ông Phúc khỏi một bàn thua trông thấy.
Thế nên, để tránh cảm giác hụt hẫng, cần tỉnh táo trong việc nêu mục tiêu và đặt niềm tin vào U23 Việt Nam dưới tài thao lược của ông Phúc tại SEA Games lần này. Với những cơn bạo bệnh mà bóng đá Việt Nam chưa tìm được thuốc chữa hiện giờ, mộng vàng “ao làng” có kéo dài thêm vài mươi năm, cũng là… chuyện thường.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)