Hình ảnh Tấn Tài khóc ngất trong tay HLV Calisto và quan chức VFF 4 năm trước trên sân Mỹ Đình, hình ảnh Công Vinh gương mặt vui đến dại đi sau khi đánh đầu ghi bàn vào lưới Thái Lan trận chung kết lượt về. Đấy là những khoảnh khắc không thể nào quên của bóng đá Việt Nam.
Tất nhiên, đường đến ngôi vô địch AFF Cup 2008, còn quá nhiều khoảnh khắc diệu kỳ. Như, bàn thắng duy nhất của Quang Hải vào lưới Singapore trận bán kết lượt về. Cú chuyền bóng thành bàn thắng “kinh điển” của Vũ Phong vào lưới Malaysia.
Tất nhiên trong trận này, một tình huống hẳn nghĩ lại vẫn còn xúc động: sau khi ghi bàn thắng mở bàn vào lưới Malaysia, Thành Lương đã cúi xuống rút lá cờ Tổ quốc giấu trong tất và chạy như bay ăn mừng. Đấy là một trong 60 lá cờ Tổ quốc mà HLV Calisto đã nhờ mang sang từ Hà Nội sang.Ký ức vô địch AFF Cup 2008 vẫn còn nóng hổi với CĐV Việt Nam
Trước mỗi trận đấu, nhà cầm quân này đã trao cho mỗi cầu thủ một lá cờ và nói: “Tổ quốc hy vọng ở các bạn. Người hâm mộ đặt niềm tin vào các bạn. Thế nên các bạn hãy thi đấu vì tinh thần quê hương của mình”.
Mỗi một HLV, mỗi lãnh đội có liệu pháp tâm lý như nhau. Gợi cho cầu thủ thông qua những giá trị thiêng liêng để thi đấu lột xác tích cực là cả nghệ thuật. Ở Tiger Cup 1996, trong cuộc họp đấu pháp, ông trưởng đoàn Tô Hiền từng lấy chùm khế để hiệu triệu lòng yêu nước sau khi ĐT Việt Nam để hòa Lào, khiến 4 cầu thủ suýt bị ông Weigang đuổi về. Chùm khế năm đó rất “ngọt”, đã hóa giải khó khăn về nội tình, giúp ĐT Việt Nam đoạt HCĐ.
Cuộc đời bãi biển, nương dâu, giờ này không biết ở nơi xa tít tắp, HLV Calisto có nhớ các học trò cũ, nhớ mảnh đấy hình chữ S có một phần cuộc đời đầy sôi nổi của ông. Biết đâu, ông sẽ bay sang Thái Lan xem và cổ vũ cho ĐT Việt Nam, với tư cách một khán giả, hoặc VFF nhớ đến mà mời. Và không biết những thành viên từng vô địch năm đó, sẽ nghĩ gì khi không được sát cánh cùng đồng đội đến Thái Lan năm nay, một giai đoạn cực kỳ khó khăn của bóng đá nội.
Có lẽ, tâm trạng không dễ chịu chút nào, nhất là những người không được gọi tên vì thiếu động lực, ý chí vươn lên. So với AFF Cup 2008, ĐT Việt Nam tham dự AFF Cup 2010 với lực lượng hầu như không có nhiều xáo trộn. Còn giờ, so với đội hình từng vô địch AFF Cup 2008, chỉ còn 7 gương mặt là Minh Đức, Tấn Tài, Công Vinh, Quang Hải, Vũ Phong, Hồng Sơn, Thành Lương.
Có nghĩa, quá nhiều đổi thay. Nhưng, nhiều sự thay đổi, đồng nghĩa với nhiều mơ ước. Có một nỗi khổ tâm rất lớn với nhiều thế hệ cầu thủ ta, điển hình là thế hệ vàng như Huỳnh Đức, Hồng Sơn, Công Minh, Hoàng Bửu, Đỗ Khải, Hữu Thắng...,đấy là chưa một lần được đứng trên bục vinh quang giải đấu khu vực.
Nói thế để thấy, ngoài 7 cựu vô địch AFF Cup 2008, chắc chắn tâm trạng đa số những gương mặt mới sang Thái Lan lần này, đều muốn “Làm trai đứng ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông”. Đây là giai đoạn cực kỳ khó khăn của bóng đá nước nhà, nếu lập đại công, sẽ tạo nên một cảm hứng lớn để góp phần sự nghiệp tái cấu trúc nền bóng đá. Đấy là điều ý nghĩa, rất đặc biệt, dù rằng rất nhiều cầu thủ trong đội hình đến Thái Lan lần này từng là nhà quán quân ở V-League trong màu áo SHB.ĐN, B.BD, SLNA, HN.T&T. Chưa kể, nếu phân tích rất nhiều cầu thủ muốn thực sự thay đổi số phận của mình, như Quốc Anh, Phước Vĩnh, Gia Từ, Thanh Hưng, Nguyên Sa…và kể cả những người như HLV Hoàng Anh Tuấn, Nguyễn Văn Sỹ cũng không khỏi giấu được khát vọng cùng học trò làm được điều gì đấy đặc biệt.
Tóm lại, dù khó khăn còn chồng chất nhưng vẫn rất hy vọng vào thầy trò Phan Thanh Hùng, vì một ĐT đang chở đầy ước mơ.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)