Có thể Barca thừa bản lĩnh và đẳng cấp để lấy trọn vẹn ba điểm từ tay Zaragoza trong khoảng thời gian còn lại của trận đấu, có thể không. Song, khi chỉ cần một bàn thắng là đủ, việc Ronaldinho và Saviola vẫn nỗ lực đến tận phút bù giờ cuối cùng để nhân đôi cách biệt chứng minh rằng chiến thắng này bộc phát từ một cơn giận dữ. Và khởi nguồn của cơn giận dữ ấy, là Diego Milito. 1. Ngoại trừ tiền đạo của Zaragoza, có lẽ không ai hiểu tại sao T.Motta lại phải nhận thẻ đỏ. Đó là một khoảnh khắc đầy bất ngờ và hụt hẫng trên sân Nou Camp, để rồi bốn phía khán đài ầm vang tiếng gầm giận dữ.Motta không hiểu nổi vì sao mình phải nhận thẻ đỏ
Không làm tung lưới Valdes, nhưng D.Milito đã thành công còn hơn cả mong đợi. Tác động vào trọng tài biên bằng những động tác đau đớn quằn quại của mình, anh qua mặt trọng tài chính I.Gonzalez và hả hê gặm nhấm thành công khi trục xương sống của Barca bị đánh gẫy.
Việc bị G.Milito tặng cho một cái tát nổ đom đóm ở phút 16 cũng không làm những vị chủ nhân của Nou Camp bị kích động đến như thế. Rijkaard và Puyol, HLV và thủ quân, sau khi ngăn cản những cái bóng đỏ xanh bao vây I.Gonzalez, thì tự họ cũng xông vào sát ông để chất vấn, để giãi bày, để ít nhất thì cũng bày tỏ một sự công phẫn.
Còn Ronaldinho? Sau khi bị Rijkaard kéo giật lại, anh vẫn cố bước tới đối diện với vị trợ lý trọng tài, hai tay thu lại sau lưng, nhưng ánh mắt vẫn bừng bừng thứ ánh sáng gay gắt của một kẻ bị tổn thương bởi sự bất công.
Bước ngoặt của trận đấu diễn ra chính là vào thời điểm đó, khi cả hai ông trọng tài nhận ra rằng mình đã bị đánh lừa, điều mà D.Milito không tính đến, và cũng không thể có cách nào để ngăn cản. Ngược với những gì Zaragoza chờ đợi, một sự công bằng ở mức tương đối nhanh chóng được lập lại qua tấm thẻ đỏ dành cho thủ quân của họ.
Không như những gì đội khách mong mỏi, những cú sút phạt của Ronaldinho, được mài giũa bởi cơn giận dữ, được gia cố tốc độ bởi sức mạnh của tất cả các bó cơ, đã trở thành những trái phi đạn tất sát.
Đó là những đợt xung phong cảm tử, và đội cận vệ áo trắng bị đè bẹp dưới khí thế lấp sông xẻ núi ấy. 2. Nếu D.Milito không tặng cho các cầu thủ Barca một liệu pháp sốc tâm lý, một kết quả hoà có lẽ là công bằng cho cả hai phía, dù nó chẳng làm ai hài lòng. Sức tiến công vũ bão của Barca, được thể hiện rõ nét qua sự vượt trội ở tỷ lệ kiểm soát bóng và số lượng những đường chuyền, không phải là một thứ ngoáo ộp thích hợp đối với Zaragoza. Những vị khách đến từ phía tây Catalonia đã tỏ ra quá lạnh lùng và vững vàng trên chảo lửa Nou Camp. Gần như nghẹt thở trong 10 phút đầu, nhưng họ không sụp đổ, và đã trả đòn một cách đích đáng. Một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa nhiệt huyết mà Ronaldinho cùng đồng đội đang thắp lên. Khi băng vào thực hiện cú đánh đầu mà không bị ai kèm, G.Milito nhắc cho nhà đương kim vô địch biết rằng anh đã tìm thấy gót chân Achilles của họ. Ngược lại, cho đến trước tấm thẻ đỏ mà Motta phải nhận, Barca cũng chỉ một lần tìm thấy mành lưới của Cesar Sanchez, mà cũng chỉ từ một tình huống cố định chứ không phải những đường phối hợp thêu hoa dệt gấm như thường lệ. Cái giá của bàn thắng này có thể nói là khá đắt, khi lần lượt Messi và Edmilson phải tập tễnh rời sân ngay trong hiệp một. Cơn giận dữ của Barca phải chăng đã được dồn nén từ những lúc ấy, để bùng nổ trong cao trào với Milito? Ronaldinho chói sáng. Anh trở lại là chính mình trên đỉnh cao, với những pha xử lý ngẫu hứng đầy say đắm, với những kỹ năng siêu đẳng để liên tục cuốn các hậu vệ xứ Aragon vào một thứ mê cung mà chỉ anh mới biết lối ra. Khi người ta chứng kiến Aimar và D’Alessandro, hai trong số những đại biểu ưu tú của dòng tiền vệ sáng tạo Argentina liên tục có những đường chuyền hỏng, những pha mất bóng, thật khó hình dung là Zaragoza có thể rời Nou Camp với dấu chấm hết cho 41 năm không thắng. Hình ảnh chiến thắng thấp thoáng hiện lên sau màn kịch của D.Milito không xuất phát từ kỹ năng của anh, không xuất phát từ sơ đồ 4-2-2-2, cũng không xuất phát từ chân tài thực học của bất cứ cá nhân nào, mà đơn giản đó chỉ là một sự bất công. Sức ép tâm lý mà Barca phải chịu đựng trước tấm thẻ đỏ oan nghiệt, đã dồn ngược lại lên vai các vị khách. Cả ba người: Ewerthon, D.Milito và Zapater, đã khẳng định điều đó, khẳng định rằng họ mới chính là phía đang chìm nghỉm trong sự khốn quẫn với cơ hội vàng bị bỏ lỡ, chỉ hai phút sau quả sút phạt tuyệt mỹ của Ronaldinho. Không đơn giản chỉ là một cú sút vọt xà, pha bóng ấy vừa là một lời cảnh tỉnh, vừa tiếp tục khơi cao ngọn lửa giận dữ của đội chủ nhà. Ronaldinho tiếp tục duy trì được nọc độc trong cú sút phạt của mình. Saviola khôn nguôi khao khát làm được hơn một đường chạy, một cú ngã, một tấm thẻ đỏ để tìm kiếm một bàn thắng cho riêng anh. Tất cả đoàn quân đỏ-xanh không bằng lòng với một trận thắng sít sao. Những điều đó hoà cùng nhau, phối hợp với nhau, bổ sung cho nhau để tạo nên nhát kiếm cuối cùng. Nou Camp nổ tung trong lễ hội, còn các vị khách không thể tìm thấy một chút gì thanh thản khi rời sân.Nhưng trọng tài Gonzalez cũng sửa sai bằng chiếc thẻ đỏ tương tự cho Gabriel Milito "Vũ điệu" Ronaldinho trên sân cỏ
Tuy nhiên, không phải đồng đội nào của anh cũng có thể chơi như thế, để cùng anh mở "đột phá khẩu". Gudjohsen ở đó, nhưng dường như không hiện hữu, bởi sự khắc khổ trong lối chơi của anh vẫn chưa tương thích cùng vũ điệu hoang dại của Ronaldinho. Giuly, có lẽ đã quá căng cứng trên ghế dự bị, không còn thổi lên những cơn lốc trên cánh phải như một năm trước đây. Nếu không có sự xuất hiện của Deco ở những điểm nóng, cứ như là Ronaldinho độc thoại với với trận đấu.
3. Barca đã có những khoảng thời gian chơi như những kẻ mộng du, còn Zaragoza, khi chấp nhận dàn quân tử thủ, cũng chẳng xứng đáng với chiến thắng. Rất nhiều người đã chờ đợi họ làm được một điều gì đó để chứng tỏ vị thế của một đối thủ xứng đáng, đối thủ có hàng công hiệu quả ngang ngửa với Barca, nhưng ước vọng ấy trở thành hão huyền.Aimar (trắng) đã không hoàn thành tốt vai trò nhạc trưởng của mình
Song, nếu không tự mình tạo ra bước ngoặt ấy, chưa chắc Zaragoza đã trắng tay. Nếu cả hai phía vẫn còn nguyên lực lượng, nếu tinh thần của đoàn chiến sĩ Catalonia không bị kích động bởi một viễn cảnh bi phẫn, nếu trọng tài Gonzalez không cảm thấy áy náy với đội chủ nhà, thì phòng tuyến Aragon vẫn hoàn toàn có thể đứng vững. Đó là chưa kể, trong khi Barca không còn quyền thay người thì Zaragoza vẫn có cơ hội đưa thêm viện binh vào trận để củng cố một điều gì đó.
(Theo TheThaoVietnamnet)