Trên phương diện truyền thông, Sergio Busquets không phải là một cái tên "hot”, nhưng anh lại là một trong số ít cầu thủ thuộc dạng không thể đụng đến, cả trong nhiệm kỳ của Pep Guardiola trước đây, hay dưới thời Tito Vilanova hiện nay.
Biểu tượng của sự cống hiến thầm lặng
Sergio Busquets không là ứng viên của Quả bóng Vàng FIFA, hay đội hình tiêu biểu một số báo thể thao lớn. Vài lần nằm trong đội hình lý tưởng một giải đấu, như EURO 2012, nhưng anh khó giành giải thưởng cá nhân. Một trong ít danh hiệu Sergio được nhận là Bravo 2009, cái năm anh là cầu thủ triển vọng nhất La Liga. Sau hơn 4 mùa giải, Busi đã củng cố vững chắc vị trí của mình ở một trong những đội hình xuất sắc nhất thế giới. Vậy mà khi đứng riêng một mình, anh chưa là ai cả.Với Barca, Busquets có vai trò cực kỳ quan trọng
Không có một hội CĐV nào của Barca mang tên Busquets. Chiếc áo của anh cũng không nằm trong top 10 áo bán chạy nhất CLB. Sau một năm, Jordi Alba cũng vượt Busi về sự có mặt ở các cửa hiệu quần áo thể thao. “El Pulpo” (Con bạch tuộc, biệt danh của Busquets) vốn không quan tâm đến mạng xã hội, cũng không thích phát biểu với giới truyền thông. Anh thích ẩn mình.
Busi có hợp đồng tới 2015, và điều khoản chuộc làm nản lòng bất cứ ai: 150 triệu euro. Không CLB nào dám gọi đến đại diện Josep Maria Orobitg. Chủ tịch Rosell dứt khoát: “Đừng mơ đụng đến Sergio!”. Del Bosque giản dị: “Tôi thích là Busquets”. Anh là như vậy, “không thể nhìn thấy và không thể đụng đến”.
Các HLV nhận xét, “Sergio biết biến cái khó thành cái dễ”, nghệ thuật trong thế giới đầy hư ảo hiện nay, vì “luôn mang trong đầu bản đồ trận đấu”. Khả năng bao quát và nhận diện thế trận của Busquets cực nhanh, giúp đỡ đồng đội tỏa sáng và sửa chữa những sai lầm của họ bằng cách dễ dàng cướp lại bóng từ chân đối thủ.
Giản dị, tinh quái và dễ gần
Sergio không tranh giành với ai, luôn bảo vệ đồng đội, nhưng không ai có thể cạnh tranh vị trí với anh. Yaya Toure phải rời Barca vì không thể kiếm được một suất chính thức; Mascherano phải xuống đá trung vệ; Alex Song như thứ yếu ở Camp Nou.
"Busi" có tính cách trong một CLB lớn, được đồng đội nể trọng vì biết hy sinh cho tất cả. Anh luôn đứng ra bảo vệ cầu thủ trẻ. Anh đứng bên cạnh Pep khi ông bị coi thường ở Copenhagen; bị đuổi khỏi sân ở Lisbon vì cãi nhau với các cầu thủ đá rắn của Benfica; bị chỉ trích nặng nề ở Bernabeu vì “kỳ thị chủng tộc”, khi gọi Marcelo là “con khỉ”. Là cầu thủ đá phủi ở Badia, Sergio hiểu luật chơi của đường phố và cho rằng mật mã của bóng đá là sức mạnh trên sân cỏ. Anh vị tha, không thích nổi tiếng; quen tự bảo vệ mình hơn là chờ người khác ra mặt.
Một huyền thoại Barca đánh giá Sergio giản dị và dễ gần, “có cái tinh quái của người được nuôi dưỡng trên đường phố, và sự thông minh để tiếp nhận thứ bóng đá đỏ-xanh thanh lịch. Busi không phải mẫu cầu thủ sinh ra từ phòng thí nghiệm, với tiện nghi sẵn có, mà là người khiêm nhường và hy sinh. Busi là mẫu tiền vệ hoàn chỉnh cho bóng đá hiện đại mà Guardiola tạo ra để chiếm giữ trung tuyến. Cậu ấy có thể sánh ngang Milla, Koeman, Edminson, Marquez”.
Pep từng nói: “Sergio luôn nghĩ đến người khác. Cậu ấy không cần ba lần chạm bóng, tiếp nhận các thông điệp ngay cú chạm đầu tiên và hiểu đồng đội cần gì. Busi cảm nhận rất nhanh các khó khăn, và đưa giải pháp với tốc độ tương tự. Sergio là một tài năng trong sự giản dị và sáng suốt”.
Những người quen Busquets tiết lộ, “bố Sergio (Carlos Busquets, cựu thủ môn Barca) không nhiều tiền, nhưng ông quản lý con cái tốt nhất. Sergio mang dòng máu của bố mình, dũng cảm, không biết sợ hãi và công minh theo cách nghĩ của mình, và thêm tính đôn hậu của người mẹ”.
Đa năng, tận tụy, quyết chiến, Busquets đem lại sự cân đối cho đội, và khiến đối thủ mất cân đối. Ở tuổi 24, Busi vẫn như lần đầu chơi với đội hình một. Vẫn thói quen cũ, thích tụ tập với bạn bè ở Baldia, nói chuyện với Xavi trên sân, mỗi ngày thăm bãi tập cầu thủ trẻ. Những người làm việc lâu năm ở Camp Nou dự đoán, “Sergio sẽ là đội trưởng của Barca. Đến lúc đó, chắc anh sẽ là cầu thủ xuất sắc nhất, không thể không nhìn thấy nữa”.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)