Thứ Ba, 05/11/2024Mới nhất
Zalo

Ronaldo: “Đầu tàu” hay điểm yếu của đội?

Thứ Bảy 01/12/2012 14:44(GMT+7)

Theo dõi Bongda24h trên Google News

Ronaldo là một cầu thủ phi thường, nhưng liệu phong cách chơi bóng của anh có trở thành một lỗ hổng cho đối thủ khai thác?

Real Madrid đã để Barcelona bỏ xa 11 điểm chỉ sau 13 vòng. Với thành tích 1 điểm sau 2 trận gặp Borussia Dortmund ở vòng bảng Champions League, rõ ràng họ chỉ đáng đứng thứ hai sau chính đội bóng Đức ở bảng D. Áp lực ngày càng gia tăng, và hẳn Jose Mourinho là người cảm nhận rõ nhất điều này. Đã từng có 6 người tiền nhiệm của ông bị sa thải giữa dòng khi giành được hơn Mou ít nhất 6 điểm sau 13 trận đầu tiên ở Liga, sẽ là không công bằng nếu chĩa mọi mũi dùi chỉ trích về phía “người đặc biệt”.

Con số thống kê về số bàn thắng của Ronaldo là một sự điên rồ: 165 bàn sau 164 trận kể từ khi anh gia nhập Real năm 2009. Anh có một nền tảng thể lực - thể hình cực tốt, tốc độ và khả năng thăng bằng cực kỳ đáng nể. Anh khỏe đến mức có thể đẩy văng người theo kèm khi đang chạy. Không chiến tuyệt vời, hai chân như một. Ronaldo thực sự là một siêu cầu thủ xét trên mọi góc độ, mọi phương pháp đánh giá. Thế nhưng, chính anh, chứ không phải ai khác, hoàn toàn có thể là lý do vì sao Madrid vẫn chưa thể vô địch châu Âu.

Cristiano Ronaldo có thật sự đáng giá 100 triệu bảng
 

Đó có thể là một đánh giá hài hước, nhưng nếu xem xét kỹ, sự thực sẽ hiển hiện. Không ai có thể trông chờ Ronaldo lùi sâu như một tiền vệ phòng ngự biên như cách Eto’o đã làm cho Inter Milan ở trận Bán kết 2010, cũng không ai nghĩ tới cảnh Ronaldo một mình một sức kéo cả đội đến mệt nhoài như Drogba thể hiện ngay mùa trước. Vấn đề quá rõ: chẳng đội bóng nào sở hữu Ronaldo lại có thể vươn tới đẳng cấp vô hạn như Barcelona dưới thời Pep Guardiola, AC Milan dưới thời Arrigo Sacchi, Liverpool dưới thời Bob Paisley, Ajax dưới thời Rinus Michels - những đội bóng mà sự thất bại trong chiến dịch chinh phục đỉnh cao châu Âu của họ trở thành một câu chuyện khó tin hơn cả việc họ không thể giành chức vô địch.

Và tất cả những đội bóng ấy - những đại diện cho tinh hoa bóng đá 40 trở lại đây, đều cùng chung một đặc điểm: Đó không bao giờ là một “đội bóng một người”. Huyền thoại Valeriy Lobanovskyi thậm chí còn khẳng định rằng sự ăn ý giữa các cầu thủ còn quan trọng hơn chính các cầu thủ đó.

Với Marcelo Bielsa, người đã thực sự thay đổi tư duy bóng đá hiệnđại, vấn đề đã quá rõ ràng: “Không có chỗ cho những anh chàng nghĩ một mình mình có thể mang chiến thẳng về với đội bóng”, ông nói, “mấu chốt là kiểm soát trận đấu, khoảng cách giữa hàng thủ và hàng công không quá 25m, và hàng thủ không bị rối loạn nếu có ai rời khỏi vị trí ban đầu.” Với ông, một đội bóng là một hệ thống. Nó chỉ có thể vận hành tốt nhất khi mọi thứ ăn khớp với nhau.

Còn với Ronaldo, mọi thứ đều chỉ xoay quanh anh. Cùng nhớ lại trận Chung kết Champions League 2008, khi Ronaldo xuất phát ở vị trí bên cánh trái. Chính anh đã đưa United vượt lên sau pha đánh đầu xuất sắc. Nửa giờ thi đấu đầu tiên, anh hoàn toàn át vía Michael Essien – khi ấy chơi ở vị trí hậu vệ phải của Chelsea. Thế nhưng đó là tất cả. Sau bàn thua, Chelsea dâng cao. Essien thường xuyên chạy sâu vào phần sân đối phương để hỗ trợ hàng công, nhưng Ronaldo không hề theo kèm. Bàn thắng gỡ hòa của Frank Lampard có công lớn từ chính Essien. Chelsea kiểm soát trận đấu suốt cả hiệp Hai cũng như thời gian bù giờ nhờ sự hỗ trợ của Essien cho trung tuyến.

Rất nhiều điều đã được rút ra sau khi trận đấu kết thúc. Ronaldo, sau khi đá trượt quả phạt đền của mình, ngồi một chỗ và khóc trong khi đồng đội của anh ăn mừng cùng người hâm mộ ở một góc khán đài. Hình ảnh đó đã thể hiện cái tôi của một anh chàng luôn muốn mình là người mang về vinh quang, là trung tâm của đội bóng; và rõ ràng, sự thiếu ý thức chiến thuật của anh chính là tác nhân khiến trận đấu trở nên khó khăn với United.

Đó chính là lý do vì sao Sir Alex Ferguson lại thường xuyên đặt anh ở vị trí trung phong mùa giải ấy: Vừa để anh bắn phá khung thành đối phương, vừa để phòng ngừa việc “số 7” gây hại cho hàng thủ. Wayne Rooney, một cầu thủ có thể chưa ngang bằng với tầm vóc của Ronaldo - nhất là trong việc giữ gìn cân nặng ngoài sân đấu – hoàn toàn đáng tin cậy hơn để chơi ở vị trí tiền vệ cánh, bởi anh có khả năng bảo vệ cho hậu vệ biên. Trận đấu ở vòng 1/16 gặp Porto của M.U đã thể hiện rõ điều này: Ban đầu, Rooney xuất phát ở vị trí trung phong, còn Ronaldo là tiền vệ cánh. Aly Cissokho - hậu vệ trái của Porto khi ấy – đã liên tục bổ sung sức mạnh cho hàng công từ cánh trái, cho tới khi Rooney và Ronaldo đảo vị trí cho nhau.

Bài học dường như vẫn không được rút ra thấu đáo. Mỗi khi Ronaldo thi đấu cùng cánh với một hậu vệ biên xuất sắc trong tham gia tấn công, y như rằng, Real sẽ gặp khó khăn lớn. Dani Alves - một cầu thủ không thực sự xuất sắc trong phòng ngự - đã xuất sắc hơn Ronaldo ở khâu... tấn công trong các trận Classico suốt ba mùa qua. Phillip Lahm, đặc biệt trong trận lượt đi, trở thành cảm hứng cho chiến thắng của Bayern Munich trước Real ở vòng Bán kết Champions mùa trước. Dù xuất sắc ghi 2 bàn ở trận lượt về, nhưng liệu những vấn đề anh gây ra cho sơ đồ chiến thuật của đội có thể cho qua dễ dàng đến vậy?

Trong một thế giới bóng đá mang tính hệ thống và đồng đội như hiện nay, Ronaldo quả là nghịch với thời thế. Có người đã cho rằng, thà để anh đá ở một vị trí tiền vệ công hoặc tiền đạoở trung tâm còn hơn cứ để anh đá dạt cánh và tạo điều kiện cho những hậu vệ biên đối thủ tận dụng cơ hội dâng cao.

Đó lại chính là cách mà Real Madrid đang chọn. Kể từ thời của Santiago Bernabeu, luôn luôn là ngôi sao được coi trọng hơn tập thể, điều đã khiến Sacchi rời chức sau khi được bổ nhiệm làm Giám Đốc Bóng Đá vì cho rằng ở Real, có quá nhiều cầu thủ chỉ biết chơi ở một vị trí duy nhất, một phong cách duy nhất.

Ronaldo vẫn sẽ “bắt nạt” những đối thủ thấp cổ bé họng và, đôi khi, những đội bóng lớn hơn. Trong những tình huống một đối một, anh thực sự đáng sợ. Anh dứt điểm tuyệt vời. Anh là một cầu thủ lớn. Nhưng trong những trận cầu đỉnh cao, lối chơi của anh cũng chính là điểm yếu cho đối thủ khai thác. Anh thường nói rằng anh không để ý tới những kẻ ghét phong cách của mình, nhưng dù sao nó cũng đã ảnh hưởng tới cách anh thi đấu. Anh có thể là một “đầu tàu” của Real Madrid, nhưng cũng có thể trở thành một điểm yếu vô hạn cho đội bóng của Jose Mourinho.

(Theo Thể Thao Văn Hóa)

Có thể bạn quan tâm

Video

Xem thêm
top-arrow
X