Khi buồn, Ronaldo thường hay khóc. Anh có lẽ rất buồn khi Messi chứ không phải là anh đã phá vỡ kỷ lục của Gerd Mueller. Nước mắt có thể đã rơi, nhưng những giọt lệ ấy chỉ càng khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Ronaldo đã từng khóc khi Bồ Đào Nha thua Hy Lạp trong trận chung kết EURO 2004, thời điểm mà anh vẫn là một tài năng trẻ và mặc chiếc áo số 17. Ronaldo lại khóc khi Bồ Đào Nha bị Đức loại khỏi EURO 2008. Trước đó 1 tháng, anh đã gục đầu xuống sân khóc rưng rức khi M.U đánh bại Chelsea trong trận chung kết Champions League tại Moskva.
Ronaldo từng thổ lộ rằng: "Tôi là người bình thường và có những cảm xúc giống bất kỳ ai. Khi là một cậu bé đang tuổi lớn ở Lisbon, mỗi ngày tôi đều khóc nhè. Và bây giờ tôi vẫn khóc nhiều trong cả lúc vui lẫn lúc buồn. Khóc được là tốt. Khóc là một phần của cuộc sống" (Trích từ cuốn Ronaldo: Ám ảnh về sự hoàn hảo của Luca Caioli).Ronaldo vẫn chưa thể nở nụ cười
Năm 2008, trước khi công bố kết quả của cuộc bầu chọn Quả bóng vàng, Ronaldo từng tuyên bố rằng: "Tôi là số 1, số 2, số 3 thế giới". Một câu nói nổi tiếng gắn liền với Ronaldo. Cựu ngôi sao của M.U không bao giờ chấp nhận thua kém ai. Vì lẽ đó, anh hẳn rất buồn khi người phá kỷ lục về số bàn thắng trong một năm của Gerd Mueller là Messi chứ không phải là anh. Khi buồn, Ronaldo lại rơi lệ, một cách tự nhiên.
Đừng nghĩ rằng đàn ông khóc là yếu đuối. Nước mắt chỉ đi liền với sự yếu đuối nếu sau đó người ta lâm vào tình trạng bi lụy, sụp đổ. Ronaldo không phải là người như thế. Sau những giọt nước mắt, anh luôn mạnh mẽ hơn, quyết tâm cao hơn, nỗ lực lớn hơn.
Đã 3 năm liên tiếp, chủ nhân của danh hiệu Quả bóng vàng là Messi chứ không phải là anh. Nhưng cũng trong 3 năm qua, Ronaldo năm này xuất sắc hơn năm trước. Mùa cuối cùng ở M.U, Ronaldo ghi được 26 bàn. Messi đã đoạt Quả bóng vàng. Mùa sau đó, mùa đầu tiên trong màu áo Real Madrid, anh nâng tổng số bàn của mình lên con số 35. Messi lại đoạt Quả bóng vàng. Ronaldo không bỏ cuộc, anh ghi đến 53 bàn ở mùa 2010-11. Messi lần thứ 3 đoạt Quả bóng vàng. Phản ứng của Ronaldo? Là 60 bàn ở mùa trước.
Messi không hề bỏ quá xa Ronaldo như người ta lầm tưởng. Hồi đầu tháng 10/2010, không ai có thể xác định được ai xuất sắc hơn khi họ cùng lập cú đúp trong trận Kinh điển tại Camp Nou. Messi chỉ thực sự vượt lên hẳn (lại đúng thời điểm quyết định) trong hai tháng gần đây khi Ronaldo bất ngờ chùng xuống. Tình hình nội bộ phức tạp của Real Madrid ít nhiều đã ảnh hưởng đến tâm lý của Ronaldo, đến phong độ và thành tích của đội bóng cũng như cá nhân anh.
Ronaldo ngày càng hay hơn, xuất sắc hơn. Vấn đề là Messi cũng thế. Mùa 2008-09 là 38 bàn. Mùa 2009-10 lên thành 47 bàn. Mùa 2010-11 là 53 bàn. Mùa trước tăng đột biến, lên 73 bàn. Hiện tại Messi đã có 30 bàn, với 23 bàn tại Liga sau 15 vòng (đủ giành danh hiệu Pichichi 26 lần).
Điều này cho thấy, nếu muốn giữ được vị trí số 1, Messi phải không ngừng tiến lên. Chỉ cần Messi dừng lại, Ronaldo sẽ vượt mặt. Nếu như Messi chỉ cần 2 tháng để đánh bại Ronaldo thì Ronaldo có thể làm điều ngược lại.
Messi đã phá vỡ kỷ lục tồn tại suốt 40 năm qua. Nhưng với quyết tâm cao độ, với những nỗ lực phi thường, Ronaldo có thể phá vỡ kỷ lục ấy trong năm 2013. Như từng chứng minh nhiều lần trước đây, Ronaldo cũng có thể vượt qua mọi giới hạn như Messi.
Thời điểm này sang năm, Ronaldo có thể lại khóc. Nhưng là vì niềm vui chứ không phải nỗi buồn...
(Theo Thể Thao Văn Hoá)