Bên trong cơ thể nhỏ bé ấy là một nguồn sức mạnh phi thường. Luka Modric, lớn lên từ những ký ức không mấy vui vẻ và bắt đầu sự nghiệp trong môi trường hết sức khắc nghiệt so với thân hình khiêm tốn của anh, giờ đây đã đến với một đội bóng ở đúng đẳng cấp và sự nỗ lực của anh trong những năm qua: Real Madrid.
“Đó là một cầu thủ tuyệt vời, nhưng cậu ta nhỏ bé quá, nhẹ cân quá. Tôi không dám chắc rằng cậu ta sẽ phù hợp với Chelsea và số trận mà họ phải chơi mỗi mùa bóng” – Cựu trung vệ Marcel Desailly thậm chí còn tỏ ra rất nghi ngại khi biết tin Chelsea muốn ký hợp đồng với Modric, trong một bài trả lời phỏng vấn vào đầu năm ngoái.
Vào thời điểm mà anh mới gia nhập Tottenham Hotspur (mùa Hè 2008) với cái giá khá sốc 16 triệu bảng, tiền vệ nhỏ bé này (anh chỉ cao 1m71, nặng 66 kg) cũng đã phải rất vất vả mới hòa nhập được với lối chơi tốc độ và đầy sức mạnh của bóng đá Anh. Vào tháng 10/2008, Tottenham Hotspur còn đứng ở đáy bảng xếp hạng, còn bản thân Modric chơi rất mờ nhạt, như lời thừa nhận của chính anh: “Tôi không hài lòng với màn trình diễn của mình. Tôi phải làm tốt hơn và có thể làm tốt hơn. Vấn đề là cái đầu gối của tôi, nó khiến tôi đau đớn”.
Cơ thể nhỏ bé khiến Modric trở thành một mục tiêu ưa thích ở Premier League, và anh nhanh chóng làm quen với giường bệnh trong vài tháng đầu tiên. Nhưng Modric cũng không mất quá nhiều thời gian để vượt qua, với một quyết tâm sắt đá. Cựu đội trưởng Tottenham Jamie Redknapp từng bảo: “Cậu ta là địa ngục đối với các đối thủ và mơ ước của mọi HLV. Hắn ta tập luyện như một con quỷ và không bao giờ phàn nàn, sẽ làm việc hết sức dù có bóng hay không có bóng trong chân, và có thể đánh bại đối thủ chỉ bằng một pha biểu diễn hoặc một đường chuyền”.
Modric không ngán ai cả. Năm 17 tuổi, khi cơ thể còn chưa phát triển hoàn chỉnh và đang trong giai đoạn học việc ở Dinamo Zagreb, anh được gửi sang chơi bóng ở giải VĐQG Bosnia-Herzegovina trong hai mùa. Đó thực sự là một địa ngục với những người nhỏ bé: Một giải đấu nổi tiếng với những cú va chạm tóe lửa, cách chơi giàu thể lực và cả bạo lực. Nhưng đến mùa thứ hai, khi mới 18 tuổi, Modric đã được bầu làm cầu thủ hay nhất mùa bóng, và kiêu hãnh nói với cánh phóng viên: “Ai đã từng chơi bóng ở giải vô địch Bosnia có thể chơi bóng ở bất kỳ đâu”. Ở đó, anh học cách tránh đòn, giữ thăng bằng dưới những cái huých vai xô đẩy, và quan trọng nhất, giữ quả bóng trong chân trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Giữa một rừng chân săn đuổi, hay trong một vòng vây những gã Goliath cao hơn anh cả cái đầu.
“Tôi rút ra sức mạnh từ trong ký ức của mình”
Sự gan lì ấy hình thành từ những năm tháng ấu thơ. Modric, trưởng thành vào giai đoạn cuộc chiến tranh giành độc lập của Croatia (1991-1995) diễn ra rất khốc liệt, đã phải lưu giữ lại những ký ức không mấy vui vẻ trong tiềm thức còn non nớt của mình. Cả gia đình anh phải di tản năm Modric lên 6 tuổi, và tại một khách sạn cho những người tị nạn trên một hòn đảo gần Zadar, Modric chứng kiến ông nội anh, cũng tên là Luka, bị sát hại trong một cuộc càn quét. Vài năm sau, khi chiến tranh kết thúc, người cha Stipe Modric rời quân ngũ và bắt đầu dành số tiền ít ỏi 150 bảng mà quân đội trả cho ông để đầu tư cho cậu con trai Luka chơi bóng, và anh đã chập chững bước vào thế giới bóng đá khi vẫn còn mang một nỗi ám ảnh lớn bên mình.
“Đó là thời điểm tồi tệ nhất của cuộc đời tôi” – Modric trả lời phỏng vấn tờ News of The World cách đây 4 năm. “Cha tôi chiến đấu ở tiền tuyến, còn mẹ tôi cùng tôi và em gái sống trong một căn phòng tại ngôi nhà dựng tạm ở Zadar. Đó là một quãng thời gian khó khăn, nhưng nó giúp tôi trưởng thành một cách nhanh chóng. Tôi vẫn đến thăm mộ ông nội mỗi khi có thể, và rút ra sức mạnh từ trong ký ức của mình”.
Ký ức ấy đã ở bên anh 20 năm, trong cả những ngày tháng thất vọng lẫn hy vọng, thành công và thất bại, lớn lên theo những trải nghiệm và trở thành một động lực to lớn cho Modric. Một Luka (ông) mất đi, và một Luka (cháu) trưởng thành, bắt đầu từ việc lưu giữ trong tâm khảm một hình ảnh đau đớn, nhưng không phải để tàn úa theo nó, mà để mang theo và phấn đấu trong một hành trình mà không một thử thách nào có thể sánh với những gì anh đã trải qua.
4 năm trước, khi các phóng viên Anh hỏi rằng liệu cái giá 16 triệu bảng có phải là áp lực hay không, Luka bảo: “Ý định của tôi là chứng minh trên sân cỏ rằng mình đáng giá đến từng xu”. Từ Tottenham sang Madrid, cái giá đã tăng gấp đôi (30 triệu bảng), và thử thách nhân lên bội phần, nhưng 20 năm qua, vẫn là một Luka với ngọn lửa ý chí không gì lay chuyển. Hãy tin là với một Luka như thế, thì màu áo trắng của Spurs cũng chẳng khác gì màu áo trắng của Real.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)