Thứ Bảy, 27/04/2024Mới nhất
Zalo

Jose Mourinho: Vết bẩn lớn nhất trên áo đấu Madrid

Thứ Bảy 01/12/2012 09:37(GMT+7)

Theo dõi Bongda24h trên Google News

Những cái gì xấu thường vỡ bung ra khi không còn chỗ nào để che đậy, và Madrid trở nên hỗn loạn khi không còn chiến thắng. Huấn luyện viên Jose Mourinho kịch liệt chỉ trích các trọng tài sau thất bại trước Real Betis. Báo chí Tây Ban Nha khoét sâu vào mâu thuẫn trong phòng thay đồ Madrid, và đặt nghi vấn rằng chiếc ghế của Mourinho đang bị chính các cầu thủ tìm cách xô đổ. Điều gì đang xảy ra?

Đó không còn là Madrid của Mourinho nữa. Các cổ động viên Real Madrid bắt đầu phản đối huấn luyện viên người Bồ Đào Nha vì sự tự tung tự tác của ông (mới nhất là chỉ trích Mourinho vì thờ ơ với các cầu thủ trẻ của lò Castilla). Những tiếng la ó vang lên từ chính các khán đài Bernabeu, cho dù Chủ tịch Florentino Perez có cố cắt nghĩa rằng hành vi ấy chỉ là một sự biểu hiệu tình yêu kỳ lạ, vì “Real Madrid là một đội bóng độc nhất vô nhị”, để bảo vệ cho uy tín đã xuống rất thấp của Mourinho.

Ý chí của Mourinho dường như không còn áp chế nổi sức phản kháng mãnh liệt từ nhận thức truyền thống của Real Madrid. Ở các đội bóng trước đây, tính cách gai góc của ông thường được đồng hóa với tính cách của đội bóng ông dẫn dắt một cách vô điều kiện. Như Inter Milan của cú ăn ba lịch sử 2010, hay Chelsea của hai mùa bóng đầu tiên dưới thời Mourinho. Những tuyên bố và hành vi nhắm vào đối thủ hay giới trọng tài (nổi tiếng nhất có lẽ là động tác giả bị còng tay để phản đối các ông vua áo đen khi còn dẫn dắt Inter) được chấp nhận như một chiếc cột thu lôi hấp thụ mọi áp lực, và mặc nhiên được xem là điều tốt cho đội bóng. Mourinho đã đóng một vai diễn hoàn hảo mà ông dường như luôn là nạn nhân, trong một vỏ bọc cũng hoàn hảo không kém: Ông khiến tất cả nghĩ rằng những phản ứng thái quá của bản thân giống như một sự hy sinh cho đội bóng, bằng cách đóng vai một người luôn thích nhận tiếng xấu về mình.

Những trò than phiền với trọng tài đã không còn hiệu quả
Những trò than phiền với trọng tài đã không còn hiệu quả

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, và đội bóng vĩ đại nhất thế kỷ 20 không thể chịu đựng lâu hơn việc phải là con tin của Mourinho. Chủ tịch Perez từng đặt cược vào một canh bạc thế kỷ, khi ra quyết định sa thải giám đốc điều hành Jorge Valdano cách đây hơn một năm, chấm dứt cuộc chiến dai dẳng giữa ông này với Mourinho và qua đó mở rộng quyền lực cho huấn luyện viên người Bồ Đào Nha. Nhưng đó rõ ràng là một sai lầm. Quyền lực mở rộng khiến trái bóng đạo đức lăn xuống dốc nhanh hơn. Ba tháng sau khi trở thành vua một cõi ở Madrid, Mourinho móc mắt Tito Vilanova, huấn luyện viên hiện tại của Barcelona. Một vụ bê bối đánh dấu sự quá quắt ngày một leo thang từ đó đến nay của ông.

Mourinho đã đi quá mọi giới hạn

Mùa bóng này, Mourinho không còn biết đến giới hạn hành vi của mình nữa. Từ chỗ tạo ra sự thù địch với tất cả, trừ đội bóng ông dẫn dắt, Mourinho đang biến chính các cầu thủ của ông thành một mục tiêu để ném vào đó sự hằn học. Iker Casillas bị trừng phạt vì… gọi điện giảng hòa với Carles Puyol và Xavi của Barca, sau vụ xô xát ở trận tranh Siêu Cúp Tây Ban Nha đầu mùa. Sergio Ramos bị ném lên ghế dự bị vì bị coi là không cùng quan điểm với các phương pháp huấn luyện kiểu Mourinho. Chiến lược gia người Bồ Đào Nha còn công khai dạy bảo một huyền thoại của Madrid, ông Vicente Del Bosque, về chiến thuật cho tuyển Tây Ban Nha tại EURO (thật không may cho Mourinho, Tây Ban Nha sau đó lại vô địch). Ông dè bỉu chất lượng đào tạo của lò Castilla, nơi đã sản sinh ra Emilio Butragueno, Raul Gonzalez, Fernando Hierro… Hay bây giờ, là những công kích điên loạn nhắm vào các trọng tài, từ Champions League cho đến Liga.

Nhưng đừng bị đánh lạc hướng bởi trò võ mồm và thói quen đổ lỗi luôn là một đặc sản của Mourinho ở bất kỳ nơi nào ông đi qua, chúng ta sẽ nhìn rõ sự thật đang được phơi bày. Madrid đã kém Barca đến 11 điểm. Cristiano Ronaldo đã hoàn toàn hụt hơi trong cuộc đua với Lionel Messi. Còn Mourinho thì có lẽ đã đi đến giới hạn của chính ông ở Madrid. Khi những thay đổi về chiến thuật và chiến lược trở nên vô dụng, thì những trò lu loa lên sau mỗi cú vấp ngã lại càng khiến người ta điếc tai. Khi Mourinho không còn biết chiến thắng, thì ông ta không còn giá trị gì ở Madrid. Người đàn ông này không tạo ra thêm bất cứ giá trị cao quý nào cho màu áo trắng huyền thoại này, mà thậm chí còn hủy hoại nó.

Trong hai năm, Mourinho đã tự biến mình trở thành một đối trọng với Barca về mọi mặt và làm thỏa mãn không ít những người cực đoan hy vọng vào một sự đổ vỡ hình tượng về sự lý tưởng của đội bóng xứ Catalonia. Nhưng đến thời điểm này, trái bóng tự nó đã nói lên tất cả. Trong khi Mourinho phàn nàn về các trọng tài và chứng tỏ sự bất lực của ông, thì Barca vẫn phăng phăng tiến bước, mà không cần một ai phải đứng lên và tạo ra dư luận, để hướng mọi sự chú ý ra ngoài đường piste. Trong khi Barca đang đòi lại vị thế thống trị ở Liga quá chóng vánh dù phải chia tay Pep Guardiola, người đã tạo ra một giai đoạn thành công bậc nhất trong lịch sử đội bóng, thì Madrid cứ tan rã từng ngày, dù theo logic, Mourinho đáng ra phải xây dựng được một đội bóng mạnh mẽ hơn. Theo thời gian gắn bó của ông ở Bernabeu, và theo quyền hạn đã được Chủ tịch Perez mở rộng tối đa.

Real Madrid không còn là Real Moudrid

Nhưng các giá trị truyền thống của Madrid đã tạo ra sức đề kháng cho đội bóng này trước sự áp đặt ý chí của Mourinho. Các cổ động viên và những người chăm lo Castilla chỉ trích Mourinho vì bỏ quên những tài năng ở đội trẻ. Các cầu thủ người Tây Ban Nha không còn tuân phục vì cho rằng ông ưu ái nhóm cầu thủ người Bồ Đào Nha hơn. Chủ tịch Perez thẳng thừng gạt bỏ một bản yêu sách với bốn luận điểm mới đây của ông, theo báo chí Tây Ban Nha. Sự yếu kém trên sân cỏ đã khiến cho phản ứng tự vệ của Madrid càng mạnh hơn, và cái tôi của Mourinho trở nên ngày càng nhỏ bé.

Chín năm trước, Del Bosque bị sa thải dù đã tạo ra kỷ nguyên vàng son bậc nhất trong lịch sử Madrid. Chín năm sau, Mourinho vẫn đang tại vị, dù đã làm rất nhiều việc đi ngược lại với truyền thống của đội bóng áo trắng nói riêng, và tinh thần thể thao nói chung. Trên sân cỏ, Real Moudrid còn là một nỗi xấu hổ lớn khác. Không ai có thể bắt bánh xe lịch sử quay ngược lại, nhưng nhìn vào nó như một tấm gương cho hiện tại và dự báo tương lai là việc có thể làm.

Chính vì thế, sa thải Mourinho có lẽ là hành động gột rửa cho màu áo trắng hiệu quả nhất vào thời điểm này, không chỉ vì thành tích của Madrid. Mà còn bởi sự thiêng liêng của màu áo này.

(Theo Thể Thao Văn Hoá) 

Có thể bạn quan tâm

Video

Xem thêm
top-arrow
X