Sebastian Giovinco - "kiến nguyên tử" một thời từng được coi là niềm hy vọng của bóng đá Italy. Dưới đây là bài viết của chính Giovinco về những trải nghiệm trong sự nghiệp.
Thế là tôi tới Toronto được gần ba năm rồi, có hai thứ tôi vẫn luôn muốn thấy. Một là thác Niagara. Trước sau gì tôi cũng đến đó. Nhưng trước tiên, có một thứ khác tôi muốn thấy, tôi cần phải thấy. Đó là khoảnh khắc Toronto FC nâng cao chiếc cúp vô địch MLS.
|
Sebastian Giovinco đến Toronto FC với những mục tiêu mới trong sự nghiệp. |
Năm ngoái, chúng tôi tiến gần đến khoảnh khắc tuyệt vời ấy, nhưng chỉ gần thì chưa đủ. Tôi đến từ Italy và gắn bó gần như trọn sự nghiệp ở đó. Ở Italy người ta hay nói thế này: Giống như đến Roma mà không gặp Giáo hoàng. Ý tôi không phải so sánh chiếc cúp MLS với việc hướng tới Vatican hay bất cứ gì khác đâu, nhưng...
Tôi đến đây để thấy Toronto trở thành nhà vô địch. Ý tôi là thế.
Mặt sân đầu tiên tôi chơi bóng ở Turin khi còn là một đứa trẻ, thật khó quên. Không cỏ, chỉ có đất bẩn cùng những vạch kẻ bằng phấn bụi mù lên bất cứ lúc nào đám chúng tôi dẫm vào hay vô tình tắc bóng sượt qua. Mặt sân thì cứng, hãy thử nghĩ mà xem nếu bạn ngã, có lẽ một số thứ gì đó sẽ vỡ ra nhỉ.
Dù thế nào đi nữa, đó vẫn là tất cả những gì đám trẻ chúng tôi có. Không rạp chiếu phim lớn, không trung tâm thương mại nào xuất hiện ở khu chúng tôi sống. Chẳng có gì. Bạn có thể chơi bóng đá, hoặc... lựa chọn khác thì cũng là chơi bóng mà thôi. Trên một mặt sân kinh khủng.
Thú thực ban đầu tôi không chơi bóng. Chẳng giống nhiều đứa trẻ khác tại Italy luôn mơ được thi đấu tại Serie A, tôi không thường xuyên xem các trận đấu qua TV. Thay vào đó, tôi cứ luẩn quẩn quanh mẹ, bà làm việc ở quán bar nhỏ của ông chú tôi. Đằng sau là khoảng sân mà tôi kể.
Tôi thường xuyên đi qua đó với đám bạn, đôi lúc dừng lại xem mấy đứa đá bóng. Có hôm, đội ở khu này đá sân bảy nhưng thiếu một người. Lúc ấy tôi mới 6 hay 7 tuổi gì đó thôi, còn đám ở trên sân thì trông lớn hơn một chút. Trong những cái nhìn bất lực khi chỉ còn tôi trên sân lúc đó, chúng buộc phải cho tôi vào. Ngay lập tức, tôi nhận ra: À, mọi thứ sẽ thật khác.
Chơi bóng giúp tôi hạnh phúc. Chơi bóng giúp tôi vui. Chơi bóng giúp tôi có thêm những người bạn mới.
Về nhà, tôi hào hứng kể với bố về đội bóng, về khao khát được tiếp tục cùng họ. Hôm sau, tôi trở lại, và cứ thế ngày qua ngày. Tôi khởi đầu ở trung tâm, thích kiến tạo cho người khác nhưng bất chợt nhận ra điều mình thích hơn cả là ghi bàn, có những bàn thắng của riêng mình. Với tôi, ghi bàn là điều quan trọng nhất.
Đó là cách để bạn chiến thắng.
Trường học bị quẳng ra sau đầu, gần như toàn bộ thời gian được dành để tập luyện cùng San Giorgio Azzurri - tên đội của đám chúng tôi. Dấu chân của tôi in ở bất cứ nơi nào có thể đá bóng được: Ngoài sân, công viên quanh thị trấn, ngay cả trong căn nhà nhỏ cùng thằng em tôi, Giuseppe. Hai thằng toàn đá bóng lên tường khiến mẹ phát điên.
"Seba! Con lại làm rơi một bức ảnh nữa rồi!"
|
Sebastian Giovinco từng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc từ ngọt ngào rồi khó khăn ở Juventus. |
Chỉ cách sân Delle Alpi có 15 dặm nhưng chúng tôi chẳng bao giờ có vé vào xem Juventus đá, cũng chẳng có tiền mua đồ đá bóng. Bố - một công nhân ngành thép, phải tiết kiệm cả năm trời mới đủ mua đôi giày đá bóng đầu tiên cho tôi. Nhưng tôi chẳng quan tâm đến đồ thể thao lắm. Ra sân đá bóng là điều quan trọng duy nhất.
Tuyển trạch viên của Juventus mời tôi đến câu lạc bộ của học viện sau một năm gắn bó cùng San Giorgio Azzurri. Thật điên rồ, nó đến quá nhanh. Hôm nay bạn còn chơi cho một đội nhỏ ở địa phương, ngày mai bạn xuất hiện ở câu lạc bộ lớn. Một gã nào đó đến nói chuyện với bố, thế là ngày hôm sau tôi xuất hiện ở học viện Juventus.
Vì ở gần học viện nên tôi vẫn sống cùng bố mẹ. Mỗi sáng, bố dựng tôi dậy rồi chở đến đó bằng chiếc Renault 5 bé nhỏ. Bố chẳng thích bóng đá lắm, ông chẳng bao giờ chơi bóng hay xem qua TV. Bố ủng hộ AC Milan bởi đơn giản ông đến từ Milan. Thế nên bố ủng hộ Juventus chừng nào tôi còn vui vẻ chơi bóng tại đây.
Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Khi lên 15 hay 16, tôi không được ra sân mấy. Phần lớn trên quãng đường về nhà, tôi ngồi trên xe và khóc. Một hôm, bố dừng xe rồi nói: "Seba, ngày mai bố không chở con đến đó nữa". Vội lau nước mắt, tôi hỏi: "Sao thế bố?"
"Bố chẳng đưa con đến đó để khóc".
Tôi suy nghĩ một lúc. OK. Ngừng khóc, tôi chỉ cố gắng chăm chỉ hơn.
Chiến thắng.
Thành thật mà nói, đó là những gì được dự báo trước ở đây. Không khóc, không gì cả. Đó là tinh thần Juventus. Đơn giản thế thôi...
Họ dạy bạn sự tôn trọng, dạy cách chiến thắng với sự tôn trọng.
Niềm đam mê chiến thắng thấm nhuần kể từ ngày đầu tiên tôi đặt chân đến Juventus.
Tất cả để cho chiến thắng!
Năm 17 tuổi, tôi ký hợp đồng đầu tiên với Juventus trong phòng huấn luyện viên. Lần đầu tiên bước ra sân trong màu áo Juventus, nó chẳng giống bất cứ cảm giác nào trên sân đất bẩn ở sau nhà. Tôi chơi bên cạnh Del Piero và kiến tạo cho Trezeguet. Tôi tự hào về cách Juventus trở lại Serie A trong mùa đầu tiên. Như tôi đã nói, chỉ có một điều quan trọng duy nhất với Juventus: Chiến thắng.
Với tôi, luôn là thế, đó là điều duy nhất cần bận tâm khi đứng trên sân.
Sau một vài năm, tôi nhận ra rằng mình không thể xuất hiện thường xuyên trong đội hình Juventus. Sau một vài lần ra đi theo dạng cho mượn, rồi lúc hợp đồng với Juventus hết hạn, tôi bắt đầu nghĩ đến việc tới MLS. Toronto FC liên hệ rồi cuộc đàm phán diễn ra khá nhanh. Kể từ thời điểm đó, tâm trí tôi chỉ có một cái tên duy nhất: Toronto FC. Chỉ sau hai đến ba ngày, thỏa thuận hoàn tất.
Tôi đến chơi cho Toronto.
|
Khát khao lớn nhất của Sebastian Giovinco là giành MLS Cup cùng Toronto FC. |
Tháng 2/2015, chiếc máy bay hạ xuống đường băng, thế nào nhỉ... cái lạnh là ấn tượng đầu tiên tại nơi đây. Sau hai năm, tôi rút ra rằng: Thứ nhất, chiếc áo khoác của Canada Goose luôn giữ cho tôi sự ấm áp. Thứ hai, các cổ động viên của Toronto FC luôn đứng sau cả đội.
Tôi từng chơi cho các đội bóng ở các thành phố khác nhau, không dễ để bạn di chuyển cuộc sống, sự nghiệp. Không dễ để đến một địa điểm mới, để nhận được cái gật đầu từ các cổ động viên. Thật kỳ lạ, ở Toronto, tôi thấy như được trở về nhà.
Điều quan trọng hơn, thực tế là chúng tôi làm được những điều mà tôi cho rằng chẳng ai nghĩ đến. Trước khi tới đây, tôi nghĩ đây sẽ là một tập thể đủ khả năng tạo nên điều gì đó đặc biệt. Tôi không biết cảm giác ấy bắt nguồn từ đâu. Ngay khi gặp những gã khác trong đội, tôi nhận ra cả đội có chung một tinh thần, chung một khát vọng. Tất cả chỉ hướng đến một điều duy nhất.
Chiến thắng.
Năm 2015, trong mùa đầu tiên của tôi ở đây khi giành được suất đá play-off, chúng tôi ăn mừng hơi nhiều. Sau đó là hai trận thua ở giải vô địch quốc gia, rồi kế đó là bị loại ngay ở vòng play-off đầu tiên tại Montreal. Tôi chợt nhớ đến một điều vẫn tồn tại ở Juventus mà chúng tôi phải học ở Toronto: Bạn thắng hôm nay, đừng ăn mừng ngay mà hãy tiếp tục tiến lên.
Thất bại trước Montreal thật giàu cảm xúc, tôi muốn chứng tỏ điều gì đó với cả đội, với thành phố này. Tôi muốn cho thấy vì sao tôi ở đây và chúng tôi có thể làm những gì. Cả đội bắt đầu học khôn từ thất bại đó. Một năm sau, chúng tôi vượt qua Montreal rồi tiến vào chung kết.
Trung thực mà nói, tôi có cảm giác không lành trước khi trận chung kết diễn ra vài ngày. Không biết tại sao nhưng có thứ gì đó trong tâm trí mách bảo trận đấu sẽ không diễn ra theo cách mong muốn. Tôi nói điều này với gia đình và bạn bè. Ngày trận đấu diễn ra, tôi cố gắng vứt nó ra khỏi đầu. Chúng tôi đã có cơ hội nhưng không làm được.
|
Sebastian Giovinco luôn khát khao chiến thắng đến ám ảnh. |
Tôi không làm được.
Nhưng tôi cho rằng thắng hay thua, bạn vẫn phải hướng về phía trước. Hãy để chúng tôi viết nên một câu chuyện về sự trở lại, một câu chuyện về sự chuộc tội hay bất cứ gì bạn muốn. Chúng tôi đứng đầu bảng suốt cả năm nhưng chẳng ai hài lòng. Sau mỗi chiến thắng, chúng tôi không ăn mừng mà tiến lên phía trước.
Chúng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi nhìn thấy một chức vô địch cho Toronto.
Sau đó, ý tôi là sau khi nhìn thấy Toronto FC nâng cao chiếc cúp vô địch MLS, tôi sẽ nhìn đến mục tiêu tiếp theo. Tôi nghe kể rằng nhìn thác Niagara từ phía Canada sẽ đẹp hơn.
|
Chữ ký của Sebastian Giovinco. |
* Lược dịch từ bài viết của Sebastian Giovinco trên Theplayerstribune.
Chiêm ngưỡng tài năng của Giovinco Như Đạt (TTVN)