Nếu nói câu này với Montolivo sau trận Milan đánh bại Juve ở San Siro, chắc chắn tiền vệ 27 tuổi sẽ lắc đầu và bảo, anh là Montolivo, không phải Pirlo và chưa bao giờ là Pirlo. Nhưng vào cái ngày mà Pirlo trở lại nơi anh đã gắn bó trong 10 năm với bao chiến thắng, danh hiệu và những lời ngợi khen, số 21 đã trở nên nhạt nhòa trong mắt của những người đã từng yêu mến anh.
Pirlo đã mờ nhạt ở trận lượt về mùa trước mà Juve may mắn thủ hòa với Milan ở San Siro, trước sự đeo bám và phá lối chơi từ Muntari và Nocerino, giờ lại mờ nhạt hơn nữa khi bên phía kia xuất hiện Montolivo, từng được cho là người thay thế một cách tự nhiên Pirlo trong màu áo Thiên thanh. Trận lượt về mùa trước trên thực tế được quyết định bằng một bàn thắng hợp lệ của Muntari bị chối bỏ. Trận Milan-Juventus 9 tháng sau đó lại ngã ngũ bằng một quả penalty cho Milan mà Galliani nói trắng ra rằng, đấy là một sự “đền bù” cho tình huống của Muntari. Nhưng ở San Siro đêm 25/11 mới rồi, ý nghĩa của cuộc đối đầu Montolivo-Pirlo còn lớn hơn thế nữa: Milan đã có một điểm tựa mạnh mẽ ở tuyến giữa, và có lẽ từ giờ, các Milanista nên thôi khóc lóc vì sự ra đi của Pirlo.Milan-Juve là trận đấu hay nhất của Montolivo kể từ đầu giải
Theo thống kê, trong đêm ấy, Pirlo đã chuyền bóng sai 6 lần, để mất bóng tới 18 lần, nhiều chưa từng có kể từ ngày anh đạt phong độ thấp nhất với Milan hai năm về trước. Pirlo đã bị các tiền vệ của Milan, nhất là De Jong, vô hiệu hóa. Trong khi ấy, trong ngày đối mặt với “sư phụ”, người học trò Montolivo đã chiến thắng trong một cuộc chiến mà anh và người đồng đội Hà Lan sát cánh ở bên đã chủ động khiêu chiến. “Monty”, lần đầu tiên đeo băng đội trưởng Milan vì Abbiati chấn thương ngay trước trận, đã làm tốt sứ mệnh mà Allegri giao phó, khi thể hiện đẳng cấp của mình ở vai trò của hai người, một tiền vệ trung tâm lệch cánh và một “regista” (tiền vệ dẫn dắt theo kiểu Pirlo).
Trong cả hai vai trò ấy, Montolivo đều thành công. Số 18 của Milan không chỉ tham gia đánh chặn Marchisio trong những đợt tấn công của Juve mà còn gây áp lực thường xuyên lên Pirlo. Anh cũng tham gia khởi phát tấn công cho Milan bằng khả năng điều phối bóng và tung ra những đường chuyền trung bình và dài cho đồng đội, công việc mà Pirlo đã biến thành một nghệ thuật. Lối đá ấy phù hợp với sơ đồ 4-3-3 mà Allegri đang áp dụng, với việc bổ sung thêm Nocerino nhằm tăng cường khả năng “dọn dẹp” của hàng tiền vệ Milan khi họ không đủ sức lực và chất lượng kĩ thuật để áp đặt lối chơi, mà phải lùi về phía sau, gia cố hai biên, cố gắng thu hẹp các khoảng trống và từ đó tung ra các đợt phản công sắc sảo ít chạm.
Thất bại của “sư phụ” không có nghĩa là Pirlo đang bắt đầu quá trình về hưu. Đấy đơn giản chỉ là một trận đấu của đội anh và chính anh với một đối phương chơi quyết tâm và mạnh mẽ hơn. Montolivo có thể chưa bắn tín hiệu nào cho Pirlo và đe dọa đẳng cấp không thể bàn cãi của người thầy. Nhưng Milan-Juve là trận đấu hay nhất của Montolivo kể từ đầu giải, và phong độ ngày càng lên, càng đáng tin cậy của anh trong lối chơi chính là một điểm tựa cho sự hồi sinh của Milan. Quá trình ấy đang diễn ra, và Milan đã có một thủ lĩnh mới, một người đang làm tất cả quên đi nỗi phiền muộn mồ côi Pirlo.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)