“Nhớ băng ghế huấn luyện ư? Không, tôi nhớ sân cỏ”. Conte đã nói như thế trong cuộc họp báo trước trận đấu. Ở Donbass Arena, trận gặp Shakhtar là lần cuối cùng Conte phải theo dõi các học trò của mình thi đấu trên sân cỏ từ khán đài.
Nhưng dường như băng ghế HLV không đủ, mà vị tướng trẻ của Juventus còn muốn hơn thế: những năm tháng tuổi xuân trở lại, để xỏ giày xuống sân và đá cùng các cầu thủ của mình, trong một trận đấu có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Juve, bởi nó có thể quyết định cả một mùa giải, cả tương lai của đội bóng và chính anh, khi nó đồng nghĩa với một thất bại nặng nề hay một cột mốc lớn trong sự nghiệp.
Conte đã quen với những cuộc chiến thế này khi còn là cầu thủ. Mùa 1997/98 và 1998/99, khi còn đeo băng đội trưởng Juve, Conte đã từng có mặt trong những hoàn cảnh ngặt nghèo khi Juve đánh cược số phận mình ở những trận cuối cùng của vòng bảng. Và số phận đã mỉm cười với đội bóng áo sọc trắng-đen. Mùa 1997/98, Juve đã phải nhờ đến bàn thắng Djordjevic vào lưới Rosenborg để chắc chắn đi tiếp. Hè năm ấy, họ vào đến tận chung kết và thua Real Madrid. Mùa 1998/99, Juve đã hòa đến 5 trận vòng bảng. Họ thắng Rosenborg ở trận cuối và cũng phải nhờ đến một cơ hội bị bỏ lỡ của Galatasaray ở phút cuối trận hòa với Bilbao để đi xa hơn, đến tận bán kết (và bị M.U loại ở đó, Conte thậm chí ghi bàn cho Juve ở lượt đi tại Old Trafford).
Conte đã là nhân chứng sống của những 90 phút thót tim ấy. Nhưng hơn 10 năm sau, khi anh bị "đày" lên khán đài ở trận cuối cùng trong án cấm chỉ đạo và theo lí thuyết, hoàn toàn có nguy cơ không thể điều khiển các học trò trên băng ghế HLV vào tháng 2/2013 nếu Juve bị loại, Juve đã không phải toát mồ hôi và căng thẳng như thế nữa, dù lần này, họ vẫn đi tiếp nhờ một bàn phản lưới của đối phương.
17 tháng lao động không ngơi nghỉ của Conte trên cương vị HLV trưởng, với 4 tháng gần nhất kéo dài 22 trận (15 ở Serie A, 6 ở Champions League và 1 ở Siêu Cúp Italia), tương đương với gần 2 nghìn phút không được trực tiếp bên các học trò ở đường piste, đang đơm hoa kết trái. Người HLV trẻ bị giam cầm trong những căn phòng đóng kính đen trên một khán đài của SVĐ, bị người của BTC sân kiểm soát mọi hành vi sao cho anh không thể liên lạc được với ai trong đội nhằm truyền đạt những suy nghĩ, ý tưởng.
Nhưng trên hết, anh chịu cảm giác xa lánh học trò, xa mùi cỏ, xa tiếng bóng lăn, xa mùi mồ hôi, cái nhìn và nụ cười của các cầu thủ, bị một cảm giác bất lực xâm lấn dày vò mỗi khi Juve rơi vào thế khó khăn cùng cực. Ai cũng hiểu, rằng anh đã cố gắng hết sức bên họ trước và trong trận, rằng các học trò đã cố gắng gấp đôi khi không có anh trên sân bên họ, rằng tất cả đã tốn gấp đôi số neuron thần kinh để có được ngày hôm nay sau 4 tháng đầy căng thẳng. Thành quả ấy thật đáng ca ngợi.
Lần cuối cùng khi không được chỉ đạo, Conte có vẻ xúc động. Anh đã phát khùng khi lá cờ của một tifoso bay phấp phới trên khán đài che mắt anh. Anh cũng đã nổi giận lôi đình khi một nhà báo có vẻ vui mừng khi biết tin Chelsea vừa thắng Shakhtar ở phút cuối, lúc trận Juve hạ Nordsjaelland vừa kết thúc cách đây hơn một tháng. Giờ thì anh không cần phải tức giận xa sân cỏ nữa, mà có thể thể hiện điều đó trên đường piste ở Serie A và vòng 1/8 Champions League, như anh đã làm khi chưa bị kỉ luật. Nhưng từ giờ đến đó, Conte phải đưa Juve thoát xa những đội bám đuổi ở Serie A.
Chủ nhật này, Conte sẽ có mặt trên sân Palermo, không phải trong “nhà tù” bằng kính nữa, khi đội bóng đã đi xa ở Champions League, đang là số 1 ở Serie A. Hôm ấy, ở Renzo Barbera, trong ngày chính thức trở lại sân cỏ, như một vị tướng trở về với đại quân sau một thời gian vắng mặt, Conte sẽ nở một nụ cười ngạo nghễ…
(Theo Thể Thao Việt Nam)