Căn bệnh hòa đã trở lại, vào thời điểm mà những người Torino tin rằng nó đã hoàn toàn chia tay đội bóng của họ. Juventus sẽ trải qua hai vòng đấu cuối run rẩy vì 2 điểm đáng tiếc đánh rơi ở trận này, một trận đấu mà họ kiểm soát hoàn toàn về chuyên môn, nhưng không thể điều khiển cái đầu của chính mình dưới áp lực.
Nếu trận đấu kết thúc sớm 5 phút, Juventus sẽ có thắng lợi thứ 9 liên tiếp ở Serie A, trong một thế trận mà họ ép sân đến nghẹt thở và gần như không cho Lecce cơ hội lên bóng. Bàn thắng mở tỉ số cũng đến rất sớm, sau một tình huống mà Andrea Pirlo tiếp tục chứng minh vai trò thủ lĩnh của anh, với một đường phất bóng dài chính xác cho Marchisio đánh đầu ghi bàn. Sau đó, Juve cầm bóng một cách đĩnh đạc (59% thời lượng kiểm soát bóng cả trận), tung ra thêm gần 20 pha dứt điểm, và không cho Lecce cảm nhận được một tia hy vọng đáng kể nào.
Nhưng sự hoàn hảo về chuyên môn đã không che giấu được vấn đề nằm ở những cái đầu của Juventus. Cho đến trước khi Gianluigi Buffon mắc sai lầm dẫn đến bàn thua, Juve đã chơi tốt (xin nhắc lại, về chuyên môn), như 8 trận liên tiếp chiến thắng trước đó. Các hậu vệ đá điềm tĩnh, không ngại chuyền về, thậm chí là... chuyền ngang một cách nguy hiểm. Các tiền vệ giữ bóng tốt, nhưng chơi cẩu thả ở một số tình huống mà cơ hội đến chân họ. Và tương tự, các tiền đạo, không khá hơn, phung phí rất nhiều đường chuyền đưa họ vào thế có thể ghi bàn.
Pha tiếp bóng dẫn đến bàn thua duy nhất của Juventus lại bắt nguồn từ cầu thủ giàu kinh nghiệm nhất và chưa bao giờ khiến các đồng đội phải thất vọng về vai trò thủ lĩnh của anh ta: Thủ thành Gianluigi Buffon. Nhưng đó là hệ quả tất yếu sau một chuỗi những biểu hiệu chủ quan và thậm chí là "bất cần" trước áp lực phải có 3 điểm của các cầu thủ Juventus. Trong một tình huống thông thường như thế, ở một trận đấu thông thường, vào những phút cuối trận, một thủ môn thường sẽ phát thẳng bóng lên mà không cần suy nghĩ quá nhiều, ngay cả khi đội bóng của anh ta không dẫn bàn và không có đến 2 cầu thủ đối phương sẵn sàng áp sát.
"Lựa chọn" của Juventus
Nhưng Buffon đã chọn giải pháp tồi tệ nhất, và cũng ấu trĩ nhất, để kết thúc một trận đấu mà Juve đã thể hiện được chất lượng kỹ chiến thuật vượt trội của họ, nhưng lại vận hành lối chơi với sự thiếu cẩn trọng và sự tỉ mỉ. Giấc mơ Scudetto sau 6 năm không đủ để "bảo ban" những cái đầu của họ, rằng với một trận đấu có ý nghĩa quan trọng đến nhường này, thì bất cứ một sự buông thả nào về mặt chi tiết có thể phá hỏng toàn bộ những nỗ lực trên một chặng đường dài.
Sai lầm chết người ấy cũng cho thấy rằng đội Juve của hiện tại đã đánh mất những phẩm chất quan trọng mà chỉ nửa thập kỷ trước thôi đã chảy rần rật trong huyết quản của họ: Sự tính toán, sức tập trung và khả năng hạn chế cực tốt những lỗi chi tiết phát sinh trong quá trình tham chiến. Đội Juve của những Lippi, Capello, với hạt nhân là những cầu thủ có ý chí mạnh mẽ như chính Conte, HLV Juve hiện tại, thậm chí có thể chơi không hay, nhưng vẫn chiến thắng. Nhờ kỷ luật, khả năng tập trung trong từng phút giây, và trước hết là chơi một trận thật "sạch sẽ", trước khi trừng phạt đối thủ bằng cách tận dụng sai lầm của họ.
Juventus của ông Conte hiện tại có thể là một biểu tượng của bóng đá tấn công, với một lối chơi đa dạng, dồn dập và nhiều phương án ghi bàn, nhưng khi thời khắc của một Scudetto đang gần kề, chúng ta phải chứng kiến một nỗi day dứt khác của đội bóng này: Họ không còn rắn rỏi, chắc chắn và giàu kỷ luật như trước. Đó giống như một sự đánh đổi của lịch sử, và 15 trận hòa của mùa bóng này cho thấy Juventus vẫn chưa "dám" bước hẳn sang lằn ranh của bóng đá tấn công, trong khi những phẩm chất để giữ gìn những chiến thắng dạng 1-0 đang mờ nhạt dần.
Khoảng cách chỉ còn là một điểm, và Scudetto mùa bóng này đang trở thành thử thách cho một đội bóng cần rũ bỏ thứ bóng đá ranh ma của quá khứ. Nếu khoảng cách ấy biến mất, có một cuộc cách mạng thiếu đi cú rướn quyết định. Cuộc cách mạng của bóng đá tận hiến.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)