Không ý tưởng, không nguy hiểm, không bàn thắng, không điểm. Quá trình rơi tự do sau khi đã lên đỉnh của Inter với thắng lợi trên sân Juventus vẫn tiếp tục. Tất cả những ai đã từng kì vọng vào cái tên Inter như là đối thủ lớn nhất của Juve mùa này sẽ lại thất vọng. Tại sao, Stramaccioni?
Không dễ dàng nuốt trôi một thất bại như thế. Đội bóng xứ Emilia không phải là một con ngoáo ộp hay một cái tên khủng khiếp đủ để khiến tất cả những ai đối đầu với họ rơi vào tình trạng hôn mê vì sợ hãi. Đấy chỉ là một CLB đang đứng giữa bảng và không gì hơn thế nữa. Nhưng với “StramaInter”, những trận đấu với Parma trong 6 tháng qua đồng nghĩa với "chết chóc".
Stramaccioni đã hứng chịu thất bại đầu tiên trong sự nghiệp cầm quân cùng Inter vào tháng 5/2012, khi thua ở đây 1-3 và đó cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến giấc mơ dự Champions League mùa này của họ tan thành mây khói. Đêm thứ Hai ở sân Ennio Tardini là một thất bại nữa, nặng nề không kém, bởi nó giáng một đòn kinh khủng vào niềm tin của không ít interista đã từng tin rằng, sau khi hạ gục Juventus ngay ở sào huyệt của đối thủ, Inter có thể hãnh diện bắt đầu cuộc đua Scudetto.
Giờ thì những ấn tượng về thắng lợi ấy chỉ còn là một kí ức xa xăm, và Inter, chuẩn bị bước vào một giai đoạn mệt mỏi với các trận đấu lần lượt gặp Palermo, Napoli và Lazio ở Serie A, còn rơi vào một cuộc thanh trừng nội bộ với Sneijder, một trong những công thần của thời đại Mourinho với cú ăn ba lịch sử.
Nhắc đến Mourinho cũng không được quên một chi tiết: ngay cả dưới thời vị HLV người Bồ Đào Nha, Inter cũng không thắng nổi Parma trên đất Emilia. Parma hiện tại không mạnh như ngày đó, nhưng đủ để khiến Inter điên đảo bằng lối đá nhanh, kĩ thuật, quyết liệt và cực kì sắc sảo trong những pha phản công, với những đôi chân nhanh như điện của Biabiany (một cựu Inter!), Marchionni và Rosi.
Cẩn thận lún sâu hơn!
Việc áp dụng sơ đồ 3 trung vệ trước lối chơi và những con người ấy nhằm tập trung số đông nhân sự ở khu vực trung tuyến có thể được coi là một sai lầm của Stramaccioni, khi các trung vệ liên tục rơi vào trạng thái bị động trước sức ép? Có thể, bởi trong hoàn cảnh thiếu Cassano do bị treo giò và những đường chuyền như có mắt của anh, việc bố trí Alvarez đá chính (lần đầu tiên sau 6 tháng) chỉ đem đến cho Inter khả năng cầm bóng nhiều hơn chứ không thể tạo ra những cơ hội ghi bàn do tuyến giữa quá thiếu sáng tạo và không hỗ trợ được cho hàng thủ thua tan nát trước những đợt lên biên liên tục của đối phương. Bàn thua mất mặt của Inter xuất phát từ cánh trái, trong một đợt phản công nhanh như cắt của Parma, trước hết từ sai lầm chết người của Guarin khi không ngăn cản được Sansone trong tình huống quyết định. Tiền đạo trẻ 21 tuổi ấy, một CĐV của Milan, quyết định tặng bàn thắng ấy cho cha anh, một Interista!
Lần thứ hai liên tiếp, Inter bỏ lỡ cơ hội thu hẹp cách biệt với Juve, sau khi đối phương hòa Lazio và thua Milan chỉ trong một tuần. Inter vẫn kém 4 điểm, nhưng điều nghiêm trọng hơn cả là họ đã bị Fiorentina đuổi kịp và Napoli vượt qua. Những trận đấu với Lazio và Napoli trong ba tuần sau đây có ảnh hưởng rất lớn đến tham vọng thực sự của Inter mùa này, bởi những sa sút tiếp theo không chỉ gạt Inter khỏi cuộc đua Scudetto mà còn tụt sâu xuống nữa trên BXH, trước sự vươn lên của Lazio và Roma.
Đội bóng của Stramaccioni không muốn kết thúc năm 2012 với một nốt trầm, sau bao nhiêu viễn cảnh đã mở ra từ thắng lợi trên sân Juventus Stadium. Nhưng nếu lực của Inter và tài của Stramaccioni chỉ có vậy, họ sẽ là một trong những nỗi thất vọng lớn nhất của mùa bóng này. Sau trận đại thắng Juve, họ đã đi tìm những chiến thắng tiếp theo và không thấy, chỉ thấy những ảo mộng tan tành.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)