Hiện tại thì chưa. Rafael thậm chí chưa chạm cột mốc 30 trận/mùa. Nhưng với đà tiến bộ như thời gian qua, Rafael hoàn toàn có thể vượt mặt hậu vệ phải huyền thoại của sân Old Trafford, Gary Neville.
Trận gặp Bolton vào tháng 3/2007, Gary Neville dính chấn thương. Ít ai ngờ rằng, anh mất hơn một năm mới trở lại sân cỏ và sự nghiệp cứ thế đi xuống. Cũng ít ai nghĩ rằng, từ sau chấn thương ấy, vị trí hậu vệ phải trở thành nỗi lo lắng lớn nhất của huấn luyện viên Alex Ferguson. Tìm người thay thế Gary Neville đã trở thành bài toán cực kỳ hóc búa.
Rafael chẳng hề sợ khi gặp lại Ronaldo
Thực ra, thế hệ vàng 1999 xuất sắc đến mức thay thế ai cũng khó. Như vị trí trong khung gỗ, Sir Alex phải thử đến 10 thủ môn sau khi Peter Schmeichel rời khỏi Old Trafford và ông chỉ vớ được Edwin van der Sar một cách may mắn. Thay thế Paul Scholes càng khó hơn, mất năm, bảy năm rồi cũng không ăn thua, đến mức tiền vệ trung tâm ấy phải xỏ giày trở lại sau nửa năm giã từ sự nghiệp. Vai trò của Ryan Giggs ngày càng nhạt nhòa, nhưng nên nhớ rằng, Sir Alex vẫn chưa tìm thấy một gương mặt thay thế thực sự khiến ông yên tâm.
5 năm, 18 hậu vệ phải
Còn vị trí hậu vệ phải của Gary Neville? Con số thống kê: Trong 5 năm qua, Sir Alex đã sử dụng 18 hậu vệ phải khác nhau. Ngoại trừ mùa 2007-08, khi Wes Brown thường xuyên đá chính, Sir Alex liên tục điều chỉnh nhân sự ở vị trí hậu vệ phải. Ở Manchester United, phải đến nửa đội từng ghé qua vị trí này. Sau những Neville, Brown, John O'Shea là Chris Smalling, Phil Jones. Người anh song sinh của Rafael, Fabio, từng mang đến nhiều hứa hẹn ở vị trí hậu đó. Hàng loạt tiền vệ bị đẩy xuống chơi hậu vệ phải, như Owen Hargreaves, Antonio Valencia và Darren Fletcher.
Tình trạng bất ổn ở hành lang cánh phải đến bao giờ mới chấm dứt? Có thể ngay ở mùa này, giải pháp là Rafael. Không phải vô cớ mà Ferguson trao chiếc áo số 2 cho Rafael hồi mùa hè. Ông đã treo số áo ấy từ sau khi Neville giải nghệ, đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn người thay thế. Cuối cùng, Rafael đã nhận được niềm tin của ông.
Rafael đá chính toàn bộ 16 trận Premier League đầu tiên của mùa này và thành tích ấn tượng ấy chỉ dừng lại vì một chấn thương trước trận gặp Sunderland. Trên mọi đấu trường, Rafael là một trong ba cầu thủ đá chính nhiều nhất cho M.U mùa này, 20 lần có tên trong đội hình xuất phát cùng Michael Carrick và Patrice Evra (tính đến trước trận gặp Newcastle trong dịp Boxing Day). Những thống kê ấy là một thông điệp: Cuối cùng, Sir Alex đã tìm thấy gương mặt đáng tin cậy để trao hẳn hành lang cánh phải.
Thực ra, Jones và Smalling sẽ có vài trận đá hậu vệ phải. Hoặc khi Rafael dính chấn thương. Hoặc khi Ferguson muốn tăng cường khả năng phòng ngự bóng bổng cho hàng thủ, như quyết định đưa Smalling vào thay Rafael chỉ sau 30 phút trận gặp Reading.
Rafael tỏ ra rất bực bội khi bị thay ra. Giới truyền thông Anh đã làm ầm lên vấn đề này, cho rằng Sir Alex sẽ trừng phạt anh. Nhưng tất cả đã lầm. Ferguson nhìn nhận vấn đề ở góc tích cực: Rafael là cầu thủ luôn khát khao được thi đấu, chiến thắng và muốn cống hiến hết mình cho đội bóng. Thời điểm Rafael bị thay ra, M.U vẫn chưa thể đánh bại Reading.
Rafael không hề hiền lành như khuôn mặt của anh. Khi cần, anh cực kỳ hung dữ. Trận gặp Liverpool năm 2011, ngay sau khi chứng kiến Nani hứng chịu pha vào bóng mạnh từ Jamie Carragher, Rafael lập tức thực hiện cú tắc bóng bằng hai chân nhắm vào Lucas Leiva. Trước đó, trong trận derby Manchester năm 2010, Carlos Tevez từng có ý định dọa Rafael sau khi hai người có va chạm trên sân. Tevez phần nào bị sốc khi Rafael trợn mắt nhìn lại, không hề biết sợ hãi và miệng nói liên hồi đầy thách thức. Cổ động viên Quỷ đỏ yêu mến Rafael vì điều này, như với Neville trước đây. Nhưng đó cũng là điểm yếu của Rafael. Đôi lúc, anh mất kiểm soát, thiếu sự kiềm chế cần thiết. Điển hình là chiếc thẻ đỏ nhớ đời ở gặp Bayern Munich tại tứ kết Champions League năm 2010. M.U đã phải trả giá vì cái nhiệt có phần thái quá của anh.
Đã là một người đàn ông
Người ta trưởng thành hơn không phải từ những chiến thắng, vinh quang mà từ những thất bại, những lần vấp ngã. Rafael đã thay đổi rất nhiều từ sau chiếc thẻ đỏ trước Bayern Munich. Sự thực, đã có thời điểm anh gần như không có cửa cạnh tranh vị trí chính thức ở hành lang cánh phải. Người anh song sinh Fabio đá hay hơn, toàn diện hơn. Sự xuất hiện của Smalling và Jones vào mùa hè 2011 đã làm dấy lên những nghi ngờ về khả năng ra đi của Rafael.
Khi bạn còn trẻ, mất rất nhiều thời gian để đứng dậy sau mỗi cú vấp. Nhưng khi đã đứng dậy, bạn không còn là đứa trẻ, mà là một người đàn ông. "Một số người nghĩ rằng tôi vẫn còn trẻ con, vẫn còn là một cậu bé", Rafael thổ lộ. "Nhưng bây giờ, tôi cảm nhận được mình đã là một người đàn ông".
Rafael đã lấy vợ, Carla. Gần một năm về trước, ngày 4/1/2012, anh lên chức bố sau khi cô con gái Eduarda chào đời. Từ mùa hè vừa qua, anh không còn sống chung với người anh Fabio, chuyển sang QPR theo dạng mượn. Anh cảm thấy buồn, vì họ đã song hành cùng nhau từ thuở bé cho đến khi cùng gia nhập M.U vào đầu năm 2008. Nhưng chính anh thừa nhận, xa Fabio, anh mới trưởng thành hơn.
Sự trưởng thành của Rafael được thể hiện trên sân cỏ mùa này. Khả năng tấn công của anh vẫn còn nguyên vẹn như những ngày đầu ra mắt đầy ấn tượng. Anh vẫn là một trong số hiếm hậu vệ phải dám cầm bóng đột phá chéo thẳng vào vòng cấm, bật tường một chạm với tiền đạo. Anh tạt bóng ngày càng chính xác, phối hợp với tiền vệ phải ăn ý hơn. Rafael tấn công xuất sắc đến mức M.U đá lệch hẳn cánh phải ở mùa này. Khi Rafael vắng mặt vì chấn thương, như trận gặp Swansea, M.U mới tấn công nhiều ở cánh trái với Evra dâng cao như trước đây.
Nhưng sự trưởng thành của Rafael lại được thể hiện ở khâu phòng ngự, vốn là điểm yếu của anh trong những mùa đầu tiên ở Old Trafford. Mùa này, những pha tắc bóng của Rafael có độ chính xác rất cao. Có những trận, gần như quyết định tắc bóng nào của Rafael cũng thành công. Nếu để ý, sẽ nhận ra rằng, các đối thủ thường khoét vào vị trí của Evra hơn là Rafael, ngay cả khi Evra chơi thiên hơn hẳn về phòng ngự.
Không thành công nào đến một cách ngẫu nhiên. "Nhiệt huyết, kỹ thuật và tốc độ của cậu ấy thì quá tuyệt vời rồi. Nhưng điều quan trọng là cậu ấy luôn học hỏi để trưởng thành hơn, đặc biệt là trong hai năm qua", Sir Alex nhận xét về cậu học trò mà ông tin rằng là truyền nhân của Neville.
Học hỏi, khổ luyện và tính chuyên nghiệp là sự khác biệt lớn nhất giữa Rafael và những cầu thủ Brazil khác khi sang châu Âu thi đấu. Điển hình nhất là Anderson. Tiền vệ này gia nhập M.U vào mùa Hè 2007, được kỳ vọng rất nhiều và chói sáng trong mùa đầu tiên. Nhưng vì lười học hỏi, không chịu khổ luyện, sinh hoạt thiếu chuyên nghiệp, Anderson không tiến bộ đáng kể trong năm năm qua. Anh luôn gặp vấn đề về cân nặng và thể lực. Rafael thì khác. Khi mới sang M.U, thân hình của Rafael thuộc mẫu mỏng cơm bậc nhất. Nhưng bây giờ, người anh dày hơn rất nhiều, anh khỏe hơn, sung sức hơn, khả năng tranh chấp tay đôi được cải thiện đáng kể.
Giải Ngoại hạng Anh không thiếu những hậu vệ phải lừng danh, như Glen Johnson của Liverpool, Kyle Walker của Tottenham, Bacary Sagna của Arsenal hay Maicon của Manchester City. Nhưng khi đặt lên bàn cân so sánh, Rafael không thua kém ai. Johnson đã qua thời đỉnh cao, với gánh nặng tuổi tác và hậu quả của chấn thương, giờ không còn lên công về thủ một cách đều đặn. Tương tự với Maicon hay Sagna. Walker cũng trẻ và toàn diện như Rafael, nhưng vấn đề của Walker là anh chỉ đá cho đội bóng tầm khá mà thôi.
Trong bối cảnh ấy, một số chuyên gia nhận định Rafael là hậu vệ phải xuất sắc nhất Premier League. Đồng đội của anh, Jonny Evans, không hề ngạc nhiên với nhận định ấy: "Cậu ấy nổi bật cả mùa này. Chắc chắn cậu ấy là một trong những hậu vệ phải xuất sắc nhất thế giới". Rafael tự tin về mình, nhưng không hề tự mãn. Anh hiểu được giá trị của sự phấn đấu, nỗ lực, chờ đợi. Và anh chỉ mới 22 tuổi mà thôi...
(Theo Thể Thao Văn Hoá)