Tại Luzhniki cách đây 4 năm và tại Allianz Arena rạng sáng qua đều chứng kiến những giọt nước mắt của Chelsea và những người yêu mến đội bóng này đổ xuống. Nhưng đó là những giọt nước mắt trái chiều của cảm xúc...
Ký ức Luzhniki…
Bốn năm trước Chelsea hân hoan khi được tiến vào trận chung kết Champions League đầu tiên trong lịch sử đội bóng này. Sau khi bị MU dẫn trước, Chelsea đã gỡ hòa và rất bản lĩnh giữ được tỷ số này trong thế chỉ còn 10 người trên sân, sau khi Drogba bị đuổi vì hành động tát vào mặt Vidic. Và rồi trên chấm sút penalty may rủi, cơ hội đã mở ra cho Chelsea, khi Ronaldo của MU sút hỏng và Terry là người thực hiện quả penalty cuối cùng.
Nếu John Terry thành công, Chelsea sẽ vô địch, nhưng anh lại trượt chân, và để rồi sau đó Anelka theo anh sút hỏng và dâng chiếc cúp vô địch cho MU. Terry đã khóc và lệ của những người yêu mến Chelsea rơi chẳng ít. Luzhniki hôm ấy có mưa, nhưng những giọt mưa chẳng thể xóa nhòa đi những giọt nước đắng cay, mặt chát thấm đẫm lòng các cầu thủ The Blues.
John Terry: Từ giọt nước mắt tiếc nuối cho đến nụ cười rạng ngời của kẻ chiến thắng
Một ký ức trong buổi chiều lạnh giá tại Luzhini ấy, chắc chắn bất cứ cầu thủ nào của Chelsea hay các cổ động viên của đội bóng đều chẳng bao giờ muốn nhớ tới.
… tới Allianz Arena
Chelsea đã đi trên con đường gần giống với 4 năm trước tại cuộc chiến cuối cùng đến với chiếc cúp vô địch. Họ được đánh giá thấp hơn đội chủ nhà, lại bị thủng bàn trước nhưng rồi lại gỡ hòa và giữ vững tỷ số 1-1 cho đến 120 phút. Khi Mata sút hỏng quả luân lưu đầu tiên, rất nhiều sự lo lắng. Và không ít người đã nhớ về Luzhniki, nhớ về những giọt nước mắt tuôn rơi như của một đứa trẻ của Terry năm ấy.
Nhưng lần này đã khác, Chelsea đã vượt qua cơn nỗi sợ hãi trên chấm luân lưu để trở thành tân vương của châu Âu từ cú sút quyết định của Drobga. Chelsea vỡ òa trong niềm hạnh phúc, một cảm xúc thật khó tả khi họ lần đầu tiên bước lên đỉnh vinh quang tại đấu trường châu lục.
Và những giọt nước mắt thêm một lần nữa lại tuôn rơi, rất dễ dàng nhận ra Di Matteo nước mắt nhạt nhòa, Lampard, Ashley Cole nghẹn ngào. Nhưng khác với 4 năm trước, đã không còn đắng cay mặt chát mà thay vào đó là sự ngọt ngào, là niềm hạnh phúc tột đỉnh, là niềm tự hào trên đỉnh vinh quang. 9 năm, gần 1 tỷ bảng, cuối cùng đoàn quân Chelsea cũng gặt chinh phục nốt đỉnh cao cuối cùng mà họ cần hướng đến.
Có ai đó nói rằng chiến thắng của Chelsea là may mắn, khi Bayern Munich "quá đen". Đội chủ sân Allianz Arena vươn lên dẫn trước khi trận đấu chỉ còn 7 phút, nhưng lại bị Drogba gỡ hòa ở phút 89. Robben kém may mắn trong tình huống sút penalty ở hiệp phụ. Và dù thực hiện thành công 3 quả luân lưu đầu tiên, trong khi Chelsea đá hỏng ngay quả đầu nhưng rốt cuộc Bayern lại là kẻ về nhì.
Nhìn xa hơn về trước, Chelsea cũng đã rất may mắn trong các trận đấu trước Napoli hay Barca. Họ để thua Napoli ở trận lượt đi tới 1-3 song đã tạo nên một cuộc ngược dòng ngoạn mục với chiến thắng 4-1 ở trận lượt về, và vượt qua vòng knock-out. Chelsea đã đứng khá vững trước sức công mạnh mẽ của Barca ở hai lượt trận bán kết và đều có những được bàn thắng từ những cơ hội hiếm hoi của họ.
Nói chung nhìn xuyên suốt cả chặng đường của Chelsea năm nay tại Champions League, đội bóng này đã gặp không ít may mắn. Và chỉ có thể lý giải rằng định mệnh đã chọn Chelsea năm nay trở thành nhà vô địch. Tuy nhiên nói như thế không có nghĩa Chelsea chỉ trông chờ vào sự may mắn để có được thành công vang dội này.
May mắn chỉ đến với đội bóng nào nỗ lực hết mình và Chelsea xứng đáng với sự may mắn đó. Họ đã chiến đấu với những chiến binh, với tinh thần bất khuất và luôn vào trận theo cách biết mình biết người. Điều đó là lời lý giải tại sao ở năm đội hình Chelsea kém nhất 9 năm dưới triều đại Abramovich, với một HLV đóng thế không được đánh giá cao lại giành được thành công cao nhất.
Các cổ động viên Chelsea có thể mỉm cười tự hào với may mắn họ đã có, và nếu có tiếp tục gặt hái được các thành công như thế thì với những người yêu mến Chelsea, dù họ có phải rơi lệ, như ở Allianz Arena, thì đó cũng là thứ xứng đáng.
(Theo Dân Trí)