Một bầu không khí hạnh phúc bao trùm, lan toả khắp Camp Nou, len lỏi qua từng ngọn cỏ, sưởi ấm cái khán đài trong cái ngày mà đôi chân của những Messi, Villa hay Alba trở nên thanh thoát và ngoan ngoãn, đã nhấn chìm Milan xuống địa ngục. 4 bàn thắng là 4 nhát kiếm chí mạng mà Barca dành tặng cho đội bóng Italia trong một cuộc chiến sống còn, ở đó họ là người bản lĩnh và đẳng cấp hơn.
Với tư tưởng không còn gì để mất, Barca đã chủ động đẩy cao đội hình ngay từ những phút đầu tiên. Họ đã rũ bỏ hoàn toàn sự bảo thủ bằng cách mạnh dạn thay đổi chiến thuật, con người. Một Barca tươi mới, táo bạo đã được tái tạo bằng những gì họ đang có. Villa đá chính ngay từ đầu, Puyol ngồi ngoài sân nhưng những gương mặt ưu tú nhất vẫn hiện diện đầy đủ.
Có thể nói Barca đã trình diễn những gì tinh tuý nhất của lối đá tiqui-taca. Họ tổng lực tấn công, đánh biên có, trung lộ cũng có, chọc khe, sút xa, v.v. Họ đã vứt bỏ đi sự cực đoan và không lặp lại đến xáo mòn các ý tưởng tấn công. Từ đó, cái đầu của họ tinh thông hơn, đôi chân trở nên thanh thoát và rồi những đường bóng biến ảo cứ thế ra đời.
Các bàn thắng trong trận này của Barca đều là thành quả của một lối chơi đồng đội, đầy gắn kết, giữa những con người quá hiểu nhau. Nền tảng La Masia chính là bệ phóng cho sự thăng hoa tuyệt vời ấy. Xavi, Iniesta hay Messi như nô giỡn với quả bóng, khiến hàng thủ Milan vốn cực kì chắc chắn ở lượt đi trở nên ngờ nghệch.
Một trận đấu mà Barca giữ cự ly đội hình cực tốt, co giãn linh hoạt và hoàn toàn không cho đối phương có khoảng trống. Họ cũng tích cực áp sát nhanh, cướp bóng không quá 6 giây ngay khi mất bóng, tạo nên một thế trận dồn dập với những ngón đòn lợi hại. Đó chưa phải là đỉnh cao của tiqui-taca nhưng lại là thứ bóng đá tổng lực có thể khuất phục mọi đối thủ. 743 đường chuyền suốt trận đấu, không quá nhiều so với chính họ, nhưng điều quan trọng là độ chuẩn xác từ những đường chuyền ấy là cực cao. Và cũng không quá khó hiểu, với một thế trận áp đảo toàn diện như thế, Barca hơn hẳn Milan ở mọi thông số. 14 cú sút được thực hiện về phía khung thành Abbiati và nếu chắt chiu hơn Barca còn có thể ghi nhiều hơn con số 4 bàn.
Điều đáng ghi nhận ở trận này chính là dấu ấn đến từ Jordi Roura. Ông đã làm được cái việc mà từ trước đó ông chưa thể làm đó là khai triển đấu pháp, con người cũng như điều chỉnh chiến thuật. Lối đá của Barca thanh thoát và táo bạo hơn, những quyết định thay người của ông hợp lí hơn, cho đến cách ông thúc giục cầu thủ lao lên phía trước đầy cá tính. Những điểm sáng ấy của Roura trong thời điểm quan trọng nhất đã mang đến chiến thắng cho Barca.
Việc sử dụng Mascherano ngay từ đầu chứ không phải Puyol cũng nằm trong ý đồ và kế hoạch của BHL đội bóng. Cầu thủ người Argentina dù hay phạm sai lầm nhưng khả năng luân chuyển bóng tuyệt vời của anh giúp mạch tấn công của Barca trở nên nhịp nhàng. Trong khi đó, Villa bó vào trung lộ đã tạo nên những hướng tấn công đầy bất ngờ.
Và như đã phân tích ở trên, chiến thắng của Barca đến từ tâm thế không còn gì để mất. Họ chiến đấu đầy quả cảm, lao lên phía trước, khi mà ngọn lửa chiến thắng trào dâng mãnh liệt. Ở một khía cạnh khác, chiến thắng ấy là thành quả của một hệ tư tưởng lớn được giải phóng, những triết lí và giá trị truyền thống được tái tạo, những thứ đặc sản và vốn liếng đã mất đi suốt một tháng qua được trả về đúng giá trị đích thực của nó.
Barca đã mang đến những cảm xúc thật đặc biệt, rất đỗi đam mê với những khoảnh khắc của Messi, Villa và Alba, hay là những phút thót tim khi Niang một mình đối mặt Valdes. Bóng đá là phải như thế. Không quá căng thẳng nhưng vẫn đầy cuốn hút, máu lửa và đậm chất thơ. Đó mới là Barca mà tất cả muốn được chứng kiến.
Tiqui-taca đã thăng hoa tột bậc trong đêm mà Messi và các đồng đội trở lại trong phong thái của những người nghệ sĩ. Không hề có chút bối rối, sợ sệt nào tồn tại mà chỉ có thứ duy nhất: Niềm tin. Milan trẻ trung của những Niang hay El Shaarawy đã không thể tạo nên bất ngờ nào nữa khi mà khoảng cách về đẳng cấp là quá lớn.
Kỳ tích được sản sinh
Những định kiến sai lầm về việc Barca hoàn toàn không đủ sức vượt qua nghịch cảnh đã tan biến. Đội bóng xứ Catalunya đã đáp trả lại tất cả những lời dè bỉu bằng một tinh thần chiến đấu quả cảm để giành lấy chiến thắng. Và họ còn chứng mình rằng lịch sử luôn có những tiếng nói đầy sức nặng khi Barca luôn chơi cực hay ở lượt về vòng 1/8 Champions League. Chiến thắng trước Milan như một sự khẳng định sức mạnh tuyệt đối và tham vọng trở lại đỉnh cao Châu Âu của họ.
Một tháng đầy đẫy những biến cố đã lấy đi của Barca quá nhiều thứ nhưng nó vẫn chưa cướp đi của họ tất cả. Từ sự đổ vỡ, nghẹn ngào của những thất bại trước Milan (lượt đi) hay các trận “El Clasico” với Real, Barca đã tìm lại được cái bản ngã đích thực của chính mình. Thế đấy, có những nỗi buồn tan hoang nhưng chẳng có nỗi buồn nào là mãi mãi. Cái hiện hữu rõ rệt nhất trong hình hài Barca lúc này là những giá trị rất thực, rất người, chứ không phải những thứ vay mượn như thời gian qua. Họ đã đứng dậy sau khi vấp ngã, mạnh mẽ và can trường, máu lửa và đầy chất thép, tầm vóc và giá trị hơn.
Xavi từng nói: “Thế hệ chúng tôi còn thiếu một cuộc lội ngược dòng lịch sử”. Và hôm nay, Xavi và các đồng đội của anh đã làm được chiến công vĩ đại ấy, tại Camp Nou lẫm liệt này. Tất cả sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc mà Messi vẽ nên một đường cong trác tuyệt đưa bóng găm thẳng vào khung thành Abbiati, khoảnh khắc mà Villa ăn mừng bàn thắng đến phát điên như thể đó là bàn thắng cuối cùng trong đời cầu thủ và tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong một đêm không thể nào quên này.
Thế chân tường đã sản sinh ra kỳ tích. Một kỳ tích vĩ đại được tạo nên bởi một thế hệ vĩ đại và thành công bậc nhất trong lịch sử Barca. Người ta sẽ còn nói rất nhiều về chiến công này, như bản hùng ca bất tận, khi mà số phận lại nở nụ cười với những con người dám chống chọi, đứng dậy sau khi vấp ngã và vượt qua nghịch cảnh.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)