Thắng bằng sai lầm của đối thủ
Có một sự lo lắng không hề nhỏ rằng đội chủ sân Stamford Bridge chỉ chăm chăm chờ đối phương mắc sai lầm, rồi nhanh chóng trừng phạt sai lầm ấy, mà không hề để ý rằng chính họ không tránh được việc tự mình tạo ra những sai lầm.Chelsea chưa quen cầm bóng nhiều và đá áp đặt chủ động.
Bản chất của vấn đề là Chelsea quá phụ thuộc vào lối chơi phản công. Với nhiều tiền vệ nhanh nhẹn và sáng tạo, đội hình của Chelsea thiên về những pha tấn công mạnh mẽ xuất phát từ sự luân chuyển bóng nhịp nhàng.
Đó là một cách tiếp cận hay và từng được vận dụng thành công trong hai trận đấu với Schalke ở Champions League, cũng như các trận gặp Arsenal ở Cúp Liên Đoàn và Norwich ở Premier League. Nhưng cách vận hành này hiệu quả trước những đối thủ chơi phiêu lưu và thiên về tấn công.
Còn ở hai trận đấu vừa qua tại Premier League, trước những đối thủ nhường thế trận và quyền kiểm soát bóng cho Chelsea để thiết lập đội hình phòng ngự dày đặc xung quanh vòng cấm địa, đoàn quân của Mourinho gặp bế tắc. Khi có quá ít khoảng trống hoạt động, thế mạnh tốc độ bỗng trở nên vô dụng.
Giải pháp của Chelsea: Chờ đột biến từ những tình huống tranh chấp tay đôi, dù còn tùy thuộc vào việc Chelsea tìm được trung phong đích thực hay không. Fernando Torres đang làm những gì có thể để kế thừa Didier Drogba, nhưng đây là một nhiệm vụ quá tầm. Samuel Eto’o vẫn còn tốc độ để đánh bại hậu vệ đối phương, nhưng tầm vóc quá hạn chế. Thế nên, chỉ còn lại duy nhất Demba Ba là mẫu tiền đạo dồi dào sức mạnh, dù anh thiếu đi sự khéo léo để gánh vác trọng trách cho hàng công Chelsea.
Chelsea chưa quen cầm bóng nhiều
Sẽ là cần thiết để so sánh giữa đội hình Mourinho ngày xưa và bây giờ, dù phần nào đó hơi khập khiễng. Đội hình Mourinho năm 2013 lấy thế mạnh từ tốc độ và kỹ thuật, trong khi đội hình Chelsea của Mourinho ngày xưa trông cậy vào sức mạnh và thể hình. Đội hình ở thì hiện tại gặp khó khăn trước những đội bóng có tổ chức và phòng ngự kín kẽ, đội bóng ở thì quá khứ luôn biết giành chiến thắng trong mọi hoàn cảnh, dù là trước đối thủ chơi tấn công cởi mở hay phòng ngự tử thủ.
Tất nhiên, yêu cầu thi đấu hoa mỹ hơn là điều có thể hiểu được, nhưng Chelsea vẫn cần những chiến thắng. Vấn đề ở đây là Chelsea đang học cách chơi với thời lượng kiểm soát bóng nhiều hơn. Điều dễ thấy là họ thường gặp bế tắc trước các đội bóng phòng ngự tốt. Đơn giản, họ chuyền bóng quá nhiều và dứt điểm quá ít, dù biết rằng yếu tố thứ hai rất quan trọng để tìm thấy bàn thắng.
Một vấn đề khác là Chelsea bây giờ sở hữu quá ít cầu thủ với tư duy trực diện. Trong tay Mourinho chỉ có Eden Hazard và Andre Schurrle là những người dám tìm cách vượt qua hậu vệ đối phương.
Để thành công ở mùa giải này, Mourinho cần xem xét việc chuyển sang sơ đồ 4-1-4-1 trong một số trận, với việc để John Obi Mikel trở lại vai trò đánh chặn, còn Ramires và Oscar đá ngay phía trên. Điều này sẽ phát huy sự cơ động của hai cầu thủ người Brazil.
Dù thế nào đi nữa, Mourinho cần hiểu rằng chỉ đánh bại các ông lớn không thôi là chưa đủ. Chelsea buộc phải thay đổi, nếu muốn thành công như nhiệm kỳ đầu của ông.
Theo Thể Thao Văn Hoá