Thứ Sáu, 26/04/2024Mới nhất
Zalo

Sir Bobby Charlton và M.U: Từ thảm họa Munich đến giấc mơ châu Âu

Thứ Ba 05/04/2016 19:59(GMT+7)

Theo dõi Bongda24h trên Google News

Manchester United vừa tổ chức lễ tri ân Sir Bobby Charlton, một huyền thoại của câu lạc bộ. Hãy cùng Sir Bobby sống lại hồi ức từ thảm họa đường băng Munich đến khoảnh khắc lên đỉnh châu Âu sau đúng 10 năm đau thương.

Cuộc chiến tại Belgrade
 
"Hai trận đấu với Sao đỏ Belgrade thật khó khăn. Chúng tôi chỉ có lợi thế một bàn cách biệt so với họ sau trận lượt đi trên sân nhà. Mà cũng thật kỳ lạ, chúng tôi thường mất kiểm soát khi được thi đấu trên sân nhà. Chúng tôi tự tin có thể đánh bại họ. Nhưng họ sở hữu những cái tên xuất sắc như Sekularac hay Kostic. Chính Kostic đã ghi bàn thắng ở trận lượt đi với một pha sút phạt trực tiếp tuyệt đẹp đưa bóng đi qua hàng rào. Chúng tôi tin rằng mình có thể vô địch cúp châu Âu năm đó bởi những thử thách lớn nhất gần như đã bị chinh phục. Một kết quả hòa trên sân đối thủ thực sự là thử thách với chúng tôi bởi trước đó, chúng tôi chưa từng gặp một đội bóng nào tại khu vực Đông Âu cả. 
 
Họ thi đấu cực kỳ hiệu quả. Còn sân vận động ư? Cuồng nhiệt, tôi chỉ có thể dùng từ đó để hình dung. Chúng tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng và chỉ trong nửa giờ đầu tiên, Manchester United dẫn 3-0 trước một trong những đội bóng hay nhất châu Âu thời bấy giờ. Điều này đưa chúng tôi tới vòng tứ kết. Điều kiện mặt sân rất xấu. Sau khi họ tháo nước khỏi mặt sân và cố làm tan băng, mặt sân đầy bùn nhưng vẫn còn tuyết và thậm chí cả băng đọng. Ở thời điểm đó, chúng tôi thiếu kinh nghiệm thi đấu tại châu Âu. Nếu thi đấu trên sân nhà, chúng tôi chẳng bao giờ để gỡ hòa khi đã dẫn trước ba bàn. Họ ghi tới ba bàn gỡ hòa chỉ trong vòng năm phút và những phút còn lại cực kỳ căng thẳng. Rất may trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu và chúng tôi đều thở phào".
 
Sir Bobby Charlton va MU Tu tham hoa Munich den giac mo chau Au  hinh anh
Chàng trai Bobby Charlton sau thảm họa đường băng Munich từng mất rất nhiều thời gian để đứng dậy.

Thảm họa đường băng Munich

 
"Thời tiết hôm đó rất xấu. Có cả tuyết trên đường băng và trang thiết bị sân bay thậm chí còn chẳng đầy đủ. Phi công đã thử cất cánh ba lần. Sau hai lần đầu không thành công, chúng tôi trở lại phòng chờ. Người lãnh đội ra ngoài và trở lại nói rằng mọi thứ đã ổn. Nước bùn trên đường bay là vấn đề lớn trong việc cất cánh. Chiếc máy bay Elizabeth cần quãng thời gian dài để cất cánh nên đòi hỏi một đường băng dài nhưng sân bay lúc đó không đủ điều kiện. 
 
Khi máy bay vượt qua hàng rào, mọi người đều thấy có gì đó không ổn. Đó là nỗi sợ hãi ghê gớm. Trong đầu tôi lúc ấy thậm chí còn tưởng tượng ra những dòng tiêu đề trên báo chí về việc các cầu thủ trẻ qua đời vì tai nạn máy bay. 
 
Tỉnh lại, tôi chẳng biết mình đang ở đâu. Tôi thấy mình vẫn ở trên ghế, mà chẳng biết sao nó rời ra khỏi thân máy bay. Mệt mỏi, tôi chỉ muốn thiếp đi. Sau này, Hary Gregg và Bill Foulkes kể lại rằng tôi đã bất tỉnh trong khoảng 15 phút. Chính họ đã cố gắng giúp những người khác thoát khỏi máy bay. Đó là điều cực kỳ nguy hiểm bởi khi ấy, máy bay đang bốc cháy và vỡ ra làm đôi. Tôi phải cố gỡ áo khoác của mình ra khỏi máy bay trong ba lần. Khi ấy, tôi chỉ biết mình lạnh và cần có nó nhưng rồi tôi nhìn thấy Matt Busby, ông ấy nằm trong một vũng nước ngay gần đó. Tôi đặt áo khoác của mình lót bên dưới cho ông ấy. Busby đã bị thương rất nặng".
Những thông tin trong bệnh viện
 
"Chúng tôi được chuyển đến bệnh viện để chữa trị cho những người còn sống. Tôi còn nhớ rất rõ mình được ngồi trong phòng chờ. Tôi bị chấn động và có một vết cắt trên đầu. Sự hoảng loạn khiến tôi cảm thấy mình bị nặng hơn so với thực tế rồi bắt đầu làm ầm ĩ lên. Các bác sĩ đã cho tôi một mũi tiêm, và rồi tôi chẳng nhớ gì thêm cho đến sáng hôm sau.
 
Tôi biết về vụ tai nạn nhờ lời kể của chàng trai cùng phòng. Anh ấy nói với tôi về tất cả qua những gì đọc được trên báo. Tiếng Anh của cậu ấy không được tốt nhưng chúng tôi giao tiếp bằng cử chỉ. Tôi đã đọc những cái tên hiện lên trong tâm trí mình và cậu ấy cho tôi biết ai ở lại, và ai đã ra đi.
 
Trên máy bay khi ấy không chỉ có chúng tôi. Họ là những nhà báo, đại diện của đại sứ quán và cả nhân viên của họ tại Belgrade đi du lịch đến Anh. Tất cả họ đều không thể trở về nhà nữa. Frank Swift - thủ môn vĩ đại đã từng khoác áo Manchester City và tuyển Anh, khi ấy là nhà báo cũng nói lời từ biệt. Cho đến bây giờ, tôi cảm thấy mình thật sự may mắn vì còn sống. Duncan Edwards bị thương nặng và anh ấy không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, anh ấy đầu hàng số phận. Trước đó, mọi người nói với tôi rằng Duncan có thể được cứu nhờ những tiến bộ y học thời bấy giờ. Anh ấy được điều trị trong bệnh viện của quân đội nhưng họ cũng chẳng thể đưa anh ấy trở lại từ vòng tay của Chúa. Sự ra đi của Duncan là cú sốc lớn đối với tôi".
 
Bobby Charlton hinh anh 2
Sir Bobby Charlton rưng rưng nước mắt trong ngày tri ân tại sân Old Trafford.

Sự phục hồi

 
"Khi tai nạn xảy ra, mọi người đều nghĩ thế là hết, chúng tôi không bao giờ có cơ hội sát cánh với nhau nữa. Làm thế nào để chúng tôi tiếp tục những chiến tích huy hoàng như việc đánh bại Arsenal đến hai lần trong mùa giải đó với sự tự tin tuyệt đối đây? Chúng tôi dường như đang ở đỉnh cao nhưng thảm họa ở Munich đã lấy đi tất cả. Nó làm nản lòng tất cả, các cầu thủ, gia đình của họ và cả các cổ động viên. Thật khó chấp nhận. Hãy đặt ở địa vị của bạn mà xem, trước đó chẳng ai nghĩ việc đó sẽ xảy ra với mình. Và nó đã xảy ra. 
 
Chúng tôi phải nhìn về phía trước, Harry Gregg và Bill Foulkes đã vượt qua để trở lại sân cỏ. Tôi cũng học theo ý chí của họ. Chúng tôi hiểu rằng mình phải tự đứng dậy. Vụ tai nạn đó khiến chúng tôi có thêm gánh nặng trên vai. Chúng tôi phải hoàn thành giấc mơ của cả đội, của những người đã bỏ dở giấc mơ để về với Chúa, rằng Manchester United phải vô địch châu Âu. Nếu vụ tai nạn đó không xảy ra, chúng tôi đã làm được điều đó. Tôi chắc chắn đấy. Chúng tôi chẳng sợ bất kỳ đối thủ nào và những đối thủ khó nhằn nhất cũng đã bị chinh phục".
 
Giấc mơ trở thành hiện thực: 1968
 
"Ai cũng hiểu Manchester United cần một thời gian dài để xây dựng lại. Matt Busby nói rằng chúng tôi cần khoảng 5 năm để đủ sức vô địch những danh hiệu. Và sự thật là chúng tôi phải đợi gần 5 năm để nâng cao cúp vô địch FA Cup. Đúng 10 năm sau, chúng tôi đứng trên đỉnh châu Âu với chiếc cúp C1. Đó là món nợ mà chúng tôi phải trả cho những người đã ra đi mười năm về trước, họ đã bắt đầu giấc mơ và chúng tôi phải chiến đấu để hoàn thành. Cái đêm chúng tôi vô địch châu Âu có gì đó cực kỳ đặc biệt. Tất cả mọi người đều muốn chúng tôi vô địch tại Wembley. Đó là một phần của lịch sử".
 
Đêm qua trong buổi lễ tri ân, người ta đã thấy hình ảnh Sir Bobby Charlton chậm rãi vỗ tay với gương mặt run run như muốn khóc. Có lẽ ở khoảnh khắc đó, ông đang nhớ lại bầu không khí Old Trafford hơn nửa thế kỉ trước, khi bên cạnh ông vẫn còn những người đồng đội. Nhưng giờ đây, chỉ mình ông đứng đó, với gương mặt run run...
 
Như Đạt - Theo Thể thao Việt Nam (Nguồn: MUTV)

Có thể bạn quan tâm

Video

Xem thêm
top-arrow
X