Newcastle vừa bán Demba Ba cho Chelsea, nhưng ngày 10/1/1995, đội bóng áo sọc trắng đen còn mất một tiền đạo giỏi hơn, khi Andy Cole tới M.U sau khi ghi 55 bàn trong 70 trận cho Chích chòe với giá 7 triệu bảng.
Bị Arsenal bỏ rơi
Đội chủ sân St James' Park nhìn thấy ở Andy Cole tiềm năng lớn lao của tuổi trẻ, điều mà Arsenal không thấy. Năm 1992, tiền đạo này rời Highbury (sân cũ của Arsenal) sau khi bị HLV khi đó là George Graham cáo buộc là một kẻ kiêu căng. Anh bị đẩy đến đội bóng đang chơi ở giải hạng Nhất Bristol City. Là hợp đồng đắt giá nhất của Bristol với giá 500.000 bảng, Cole ghi 20 bàn trong 41 trận mùa 1992-93, mùa duy nhất của anh ở đó, và chứng tỏ sự xứng đáng với một vị trí ở giải Premier League vừa ra đời. Hàng loạt đội bóng muốn có Cole, nhưng Newcastle của Kevin Keegan đã giành chiến thắng sau khi họ giành suất thăng hạng.Andy Cole
Nhưng lúc đầu mọi chuyện hơi bối rối, như Cole sau này kể lại: “Tôi đang chơi cho Bristol City, những ngày đó chưa có điện thoại di động. Khi ra ngoài tôi thấy một tin nhắn gắn trên cửa sổ xe từ bạn đồng đội Russell Osman: “Coley, gọi cho tớ. Kevin Keegan muốn nói chuyện với cậu”. Tôi gọi lại và được nói về nhà đợi. “Xin chào, Adrian”, Keegan nói. “Tôi nghĩ ông nhầm số, tôi là Andrew”, tôi đáp. “A, xin lỗi, xin lỗi, dù sao, chúng tôi đang quan tâm tới cậu. Có khả năng nào cậu muốn chuyển sang Newcastle ngày mai?” Tôi nói: “Tôi chưa thể sang ngay ngày mai vì còn phải lấy quần áo giặt. Nhưng ngày hôm sau nữa thì được””.
Sự tin tưởng của Keegan vào Cole lớn tới mức ông hạ quyết tâm ngay sau khi gặp anh và đã thuyết phục ban lãnh đạo Newcastle phá kỷ lục chuyển nhượng để đưa tiền đạo trẻ về với giá 1,75 triệu bảng vào tháng Hai. Lịch sử Newcastle trên trang web của họ ghi lại: “Dù Newcastle trả khoản phí lớn và là một canh bạc khi đó với một cầu thủ chưa nhiều kinh nghiệm, đánh giá của Keegan đã tỏ ra chính xác. Cole nhanh chóng trở thành một tay săn bàn thượng thặng với tốc độ và sự nhạy cảm. Chỉ trong vài tháng anh đã trở thành một người hùng mới trong áo số 9 của Toon Army”.
Giấc mơ Old Trafford
Cole tỏa sáng gần như ngay lập tức. 12 bàn sau 12 trận ở giải Ngoại hạng và mùa sau chiếm một suất đá chính với thành tích 34 bàn trong 40 trận bên cạnh Peter Beardsley. Bản thân Newcastle, chưa bao giờ đứng trong tốp 4 đội dẫn đầu từ mùa giải 1950-51, mùa đó xếp thứ 3. Được bình chọn là Cầu thủ xuất sắc nhất năm của PFA mùa 1993-94, Cole lên giá nhanh chóng. Tuy nhiên, những bàn thắng của anh không bù đắp được thái độ khó chịu theo đúng đánh giá của Highbury. Mọi việc bắt đầu từ trận Newcastle gặp Wimbledon ở Cup tháng 10/1993.
“Cuộc sống tốt đẹp với tôi đến khi tôi xung đột với HLV Kevin Keegan”, anh nói sau này. “Chúng tôi sắp gặp Wimbledon ở Cúp Liên đoàn. Tôi không thích tập lắm, trời rất lạnh. “Chuyện gì, cậu không muốn tập hả?” Kevin hỏi. “Đúng là không”, tôi đáp. “Nếu không muốn tập, thì cút đi”, ông ấy nói. Nên tôi đi ra, chắc ông ấy tưởng tôi sẽ khép nép tập, nhưng không, tôi cứ thế đi khỏi sân”.
Từ sau sự cố đó, việc Cole ra đi chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng dù chia tay St James Park, Cole vẫn tôn trọng các CĐV áo sọc trắng đen và sau khi chuyển sang M.U, anh từ chối đá trận đầu tiên cho CLB mới khi gặp lại Newcastle. “Tôi muốn chơi mọi trận, nhưng không phải Chủ nhật này”, Cole, khi đó 23 tuổi, nói. “Cảm xúc ở Tyneside rất lớn và việc tôi ra sân sẽ là thêm dầu vào lửa. Tôi đã không đi đâu hết nếu không phải là M.U. Tôi rất háo hức được chơi ở Old Trafford, nơi có nhiều cầu thủ đẳng cấp thế giới. Đó là giấc mơ thời thơ ấu”.
Trận đấu giữa Newcastle và M.U, không có Cole, kết thúc với tỉ số 1-1 và mùa đó M.U để mất danh hiệu vô địch Premier League vào tay Blackburn trong ngày cuối cùng của mùa giải. Dẫu vậy, Cole tiếp tục với 5 chức vô địch giải đó, cùng 2 Cúp FA, và đương nhiên, Champions League 1999.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)