M.U đang chơi trò "mèo vờn chuột" với Man City, hay họ thực sự hụt hơi vào giai đoạn cuối mùa? Dù thế nào thì họ vẫn không thể chủ quan. Bài học ở mùa trước vẫn còn nóng hổi.
Thử đặt một giả thuyết thế này: Man City bứt tốc cực kỳ mạnh mẽ để toàn thắng 6 trận còn lại của mùa giải. Dưới hơi thở gấp gáp và dồn dập ấy, M.U trắng tay liên tiếp trước Arsenal (28/04), Chelsea (05/05), còn trong hai trận gặp Aston Villa và West Brom, họ chỉ giành được 4 điểm. Đó sẽ là một màn kết đau đớn nhất trong sự nghiệp cầm quân của Sir Alex, và tệ hại hơn nhiều so với mùa trước, khi M.U để Man City vô địch, dù đã hơn 8 điểm ở vòng 32...M.U mất điểm, nhưng van Persie đang lấy lại thói quen ghi bàn quyết định
West Ham chơi quá hay
Trong quá khứ, West Ham đã 2 lần gián tiếp khiến M.U mất chức vô địch vì những màn trình diễn quả cảm ở cuối mùa. Trước vòng 40 ở mùa giải 1991-92, M.U hơn Leeds United 2 điểm, nhưng thất bại 0-1 tại Upton Park đã khiến họ mất ngôi đầu, và sau đó suy sụp hẳn. Ba năm sau, khi M.U đang cạnh tranh quyết liệt với Blackburn, họ lại gặp West Ham ở vòng cuối Premier League. Blackburn gục ngã 1-2 trên sân Liverpool, trong khi M.U hòa 1-1 ở Upton Park và ngậm ngùi về nhì. Andy Cole có lẽ là người day dứt nhất vì đã bỏ lỡ một cơ hội cực kỳ ngon ăn. Khi anh đối mặt với thủ thành Miklosko, đám đông gào lên: "Tâng bóng đi, Andy", nhưng tiền đạo này lại sút sệt và để đối phương cản phá.
Đêm thứ Tư, West Ham đã chơi trận hay nhất ở mùa giải này, và nếu trọng tài tinh ý hơn, họ xứng đáng với một chiến thắng. Big Sam đã sử dụng sơ đồ 4-1-4-1, nhưng đó không hề là cách tiếp cận yếm thế, bởi Kevin Nolan và Diame được chỉ đạo dâng lên khá cao nhằm gây sức ép lên bộ đôi Carrick-Phil Jones. West Ham vốn mạnh về thể lực, song cả hai bàn thắng của họ đều là sản phẩm từ những pha phối hợp và xử lý khéo léo.
Trong bàn mở tỷ số, ngay khi chặn được đường phối hợp giữa Rooney và Kagawa ở phần sân nhà, Diame triển khai cực nhanh cho Jarvis băng lên, và tiền vệ này đã biến lão tướng Rio Ferdinand thành một gã khờ với pha đẩy bóng đột ngột trước khi tạt vào trong. Đó là lúc Andy Carroll thể hiện lợi thế về thể hình với pha làm tường, còn Vaz Te xâm nhập cực nhanh để đánh đầu nối. Những pha phối hợp đó như được lập trình, nhằm tận dụng tối đa lợi thế của từng mắt xích. Trong bàn thứ hai, Vaz Te là người phát động với một cú đánh gót đầy chất nghệ sĩ, còn pha cứa lòng của Diame chứng tỏ rằng anh không chỉ biết dùng sức như nhiều người lầm tưởng.
M.U có thể sửa sai
Lại một lần nữa, M.U mất điểm trước West Ham vào cuối mùa, liệu lịch sử có lặp lại? Nhưng cuộc chạm trán lần này diễn ra vào giữa tháng Tư, tức là còn hơn một tháng trước khi Premier League hạ màn, và M.U còn rất nhiều cơ hội để sửa sai. Và việc Quỷ đỏ liên tiếp rượt đuổi để tránh một trận thua trước West Ham có thể coi là một tín hiệu tích cực: họ vẫn giữ được sự tập trung nhất định, dù phần lớn đội hình không đạt phong độ tốt nhất.
Rooney có hai khoảnh khắc đáng nhớ với cú chọc khe thông minh cho Kagawa và một tình huống dứt điểm bị hậu vệ chủ nhà cản phá trên vạch vôi, nhưng trong 71 phút hiện diện, anh thường xuyên gây thất vọng vì yếu ớt trong tranh chấp, gián tiếp dẫn đến hai bàn thua. Rio Ferdinand cũng đáng trách bởi sự hời hợt trong bàn thua đầu tiên, còn bộ đôi Evra-Rafael không có pha dâng cao tấn công nào đáng chú ý. Cầu thủ M.U chơi tốt nhất là Shinji Kagawa. Không được đánh giá cao về sức mạnh, song tiền vệ người Nhật đã thể hiện sự sắc sảo, nhanh nhẹn, và là cảm hứng cho các đợt tấn công. Chính anh đã có pha thoát xuống cực kỳ khéo léo trước khi kiến tạo cho Valencia ghi một bàn thắng không thể dễ dàng hơn, và sau đó là người tung cú sút chạm hai cột dọc, để rồi van Persie băng vào đá bồi gỡ hòa 2-2.
Việc van Persie ghi bàn trận thứ hai liên tiếp cũng là một tín hiệu đáng mừng, dù cả hai bàn thắng ấy đều không được thực hiện một cách mỹ miều cho lắm. "Số 20" đã lấy lại thói quen ghi bàn quyết định và từ bây giờ, người ta lại có thể đặt niềm tin nơi anh.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)