Ba ngày sau khi bộ phim tư liệu về thế hệ vàng năm 1992 của Man United được công chiếu tại London, Everton đến Old Trafford và giày vò tâm trí những CĐV “ruột” của đội bóng áo đỏ bằng chiến thắng đầu tiên ở đây sau 21 năm. Và giờ thì ai có thể cứu nổi con tàu Titanic này?
Một thất bại chưa phải là thảm họa
Ryan Giggs, cầu thủ duy nhất bấy giờ vẫn còn thi đấu, đã chạy trong tuyệt vọng, trước khi bị rút ra vào phút 81. Darren Ferguson, con trai của Alex Ferguson, nhận thẻ vàng khi trận đấu chỉ còn 5 phút, một biểu lộ của sự bất lực. Thủ môn trứ danh Peter Schmeichel vào lưới nhặt bóng hai lần chỉ trong 10 phút cuối, quay ra trách móc Denis Irwin và Steve Bruce.
Manchester United cần rất nhiều thứ để trở lại, không chỉ là một HLV mới |
Khung cảnh trông còn tệ hại hơn Old Trafford rạng sáng ngày hôm qua. Đó mới là vòng đấu thứ hai của mùa giải, nhưng cũng là thất bại thứ hai liên tiếp. Vòng tiếp theo, Old Trafford lại im ắng đến lạnh người với trận hòa 1-1 trước Ipswich Town, nhờ bàn giải cứu của Denis Irwin.
Mọi chuyện vẫn khá tệ hại cho đến cuối năm 1992, với những trận thua và hòa liên tiếp. Sau 18 vòng, Man United vẫn còn xếp thứ năm, kém ngôi đầu của Norwich City 9 điểm. Nhưng đó là bản lề cho một sự thay đổi.
Tháng 11, Eric Cantona đặt chân xuống Old Trafford với cái giá không rẻ 1,2 triệu bảng, vào sân và giúp Man United vượt qua Man City 2-1 ở trận ra mắt của mình. Anh mặc áo số 12, bẻ dựng cổ lên với lời giải thích “tôi cảm thấy lạnh”. Hình ảnh ấy sau này đã trở thành huyền thoại. Man United không biết thua là gì trong hai tháng cuối mùa giải, thắng 7 trận liên tiếp để cán đích với ngôi số một.
Những gì có thể cứu Man United?
Khí phách của Cantona đã làm thay đổi một đội bóng đang rệu rã. Sir Alex Ferguson khi ấy vẫn còn loay hoay lắp ghép, như những gì mà David Moyes đang làm bây giờ. Nhưng ông đã một lần “thoát chết” vào năm 1990, thời điểm mà Man United đã trắng tay 4 năm.
Chủ tịch Martin Edwards đã ra tối hậu thư trước trận đá lại chung kết FA Cup 1990: Ferguson phải thắng, hoặc cuốn gói. May là Man United đã thắng, nhưng như phải mất 3 năm sau, họ mới vô địch nước Anh, trong một mùa giải khởi đầu rất tồi tệ. Ferguson thực sự đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn.
Nếu ông không “cầm cự” được cho đến thời điểm ấy, có thể sẽ không bao giờ có Man United hiện tại. Thế hệ 1992 của Beckham, Giggs, Neville.v.v là xương sống cho thành công của đội bóng này trong suốt hai thập niên tiếp theo. Giggs cho đến giờ vẫn còn thi đấu.
Man United hiện tại cũng tương tự như 21 năm về trước: Đội hình đang chuyển giao thế hệ, HLV chịu áp lực rất lớn, và thành tích là khá nghèo nàn.
Kỳ chuyển nhượng mùa Đông đã ở rất gần, và ông Moyes cũng cần một Cantona để vực dậy tinh thần cho đội bóng này. Phía sau, sự xuất hiện của Adnan Januzaj cho thấy những hy vọng khấp khởi về một “thế hệ 1992” nữa. Nhưng sự kiên nhẫn dành cho Moyes dường như còn cạn kiệt hơn 21 năm về trước.
Đội bóng này cần được vực dậy bởi nhiều yếu tố: Cần một luồng gió mới, một thế hệ kế cận giàu tiềm năng, và một người có thể gắn bó với chiến lược lâu dài của họ, như Alex Ferguson năm xưa.
Vấn đề của Man United lúc này không chỉ nằm ở HLV David Moyes. Ferguson có thể cũng sẽ trở thành một nhân vật rất tầm thường, nếu ông không nhận được sự kiên nhẫn lâu đến thế. Man United vĩ đại mà ông tạo ra được khởi đầu bằng tinh thần Cantona, và cháy trong từng ấy năm còn bằng thế hệ kiệt xuất mà năm 1992 đầy biến động đã sản sinh.
Ferguson có ngồi lại vào ghế HLV bây giờ cũng chưa chắc đã giải được bài toán khiến Moyes phải vò đầu bứt tai. Ngay cả Ferguson, cũng cần một Cantona mới, và thế hệ 1992 mới, như thời thế đã trao cho ông.
Theo Thể Thao Văn Hoá