Phong độ khác nhau của các ngôi sao luôn là chi tiết đầu tiên làm nảy sinh các tình huống “động” bên ngoài chiến thuật “tĩnh”, và người ta hơn thua nhau ở khả năng xử lý những chi tiết ngoài kế hoạch ấy. Đấy là khác biệt giúp Arsenal thắng Liverpool.
Với cặp Arteta-Diaby chơi tiền vệ trụ; Podolski-Chamberlain ở hai biên và Cazorla đứng sau tiền đạo cắm Giroud, Arsenal xuất phát với đội hình 4-2-3-1 trong trận làm khách trên sân của Liverpool. Trên thực tế, Liverpool giữ bóng nhiều hơn. Và khi bóng nằm trong chân đối phương thì Arsenal siết chặt cự ly đội hình, với hai tầng phòng thủ 4 người khá chặt chẽ. Nói cách khác, đội hình lúc không có bóng của Arsenal trở thành 4-4-1-1. Đây chính là cách hoán chuyển đặc trưng của đội hình 4-2-3-1 (thành 4-4-1-1 lúc không có bóng).
Liverpool thì tiếp cận trận đấu theo một cách khác hẳn. Bộ ba tiền vệ gồm Allen, Sahin, Gerrard đứng khá gần nhau ở khu giữa sân và họ chuyền bóng một cách trôi chảy. Thống kê của Opta cho thấy: tỷ lệ chuyền bóng chính xác của Allen trong hiệp đầu là 100%, và có khoảng 20% tổng số đường chuyền được thực hiện ở khu vực tấn công, nghĩa là chỉ cách khung thành Arsenal tối đa 30m (dù Allen là tiền vệ đứng thấp nhất trong đội hình Liverpool). HLV Brendan Rodgers đặt hết hy vọng vào bộ ba tiền vệ trong sơ đồ 4-3-3 của ông vì trên thực tế, đấy đều là những cầu thủ rất giỏi và họ có thể chơi ở bất cứ vị trí nào trong hàng tiền vệ.
Tóm lại, Liverpool chơi thiên về tấn công, tiền vệ linh hoạt, giữ bóng nhiều, chuyền nhiều và gây áp lực liên tục. Arsenal thì thiên về thủ, tiền vệ đứng sâu và luôn cố giữ vững cự ly so với hậu vệ. Sở dĩ bóng đá có nhiều sơ đồ chiến thuật hoặc cách chơi khác nhau là bởi một điều cơ bản: không có chiến thuật nào hay, cũng không có cách chơi nào dở. Điều quan trọng là trên thực tế, Arsenal xử lý các tình huống phát sinh tốt hơn trong khi Liverpool lại không che đậy được những nhược điểm bộc lộ, như những hệ quả tất yếu trong cách chơi thiên về công của họ. Đấy là khác biệt lớn nhất dẫn Arsenal đến chiến thắng quan trọng ngay trên sân Anfield.
Ai cũng khen ngợi Cazorla. tiền vệ đứng ở vị trí “số 10” trong đội hình Arsenal, đã xuất sắc cả về kỹ thuật lẫn khả năng “đọc” trận đấu, chưa kể hiệu quả rõ ràng (anh cùng Podolski ghi bàn). Nhưng tiền vệ trụ Diaby cũng xuất sắc không kém. Chính vì sự vững vàng của Diaby khi Arsenal không có bóng mà Cazorla yên tâm làm chủ cả một khoảng trống rộng lớn ở khu vực tấn công của mình (không phải quá bận tâm về những gì xảy ra sau lưng), từ đó dẫn đến hiệu quả tốt đẹp khi Arsenal có dịp tấn công. Chiến thắng của Arsenal đi liền với một thông số tuyệt vời về khả năng phòng thủ: đây là lần đầu tiên trong 88 năm, đội này giữ vững mành lưới trong suốt 3 vòng đầu tiên ở giải VĐQG!
Còn Liverpool thất bại vì họ không bịt được khoảng trống sau lưng hàng tiền vệ, để Cazorla tung hoành, nhưng thất bại ấy lại xuất phát từ việc hàng công không thể ghi bàn. Những pha bắn phá cầu môn sau 3 vòng đấu của Liverpool chỉ đạt tỷ lệ chính xác 24%, đứng thứ… 19 trong toàn giải. Thật ra, Gerrard quá mờ nhạt, và đấy chỉ là vấn đề phong độ thuần túy. Mặt khác, Liverpool cũng không có tiền đạo giỏi để khai thác lối chơi thiên về tấn công mà HLV Rodgers áp đặt (thế mới nói, Liverpool đang “nhớ” Carroll). Trong khi đó, phong độ của Cazorla bên phía Arsenal lại ở mức tuyệt vời.
Phong độ khác nhau của các ngôi sao luôn là chi tiết đầu tiên làm nảy sinh các tình huống “động” bên ngoài chiến thuật “tĩnh”, và người ta hơn thua nhau ở khả năng xử lý những chi tiết ngoài kế hoạch ấy. Đấy là khác biệt giúp Arsenal thắng Liverpool.
(Theo báo Bóng Đá)