Steven Gerrard là trái tim, là bộ não, là linh hồn, là biểu tượng. Anh là tất cả của Liverpool suốt hơn 1 thập kỷ qua. Từ trước đến nay, Liverpool chỉ lo mất anh, chứ chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh loại bỏ anh.
Gerrard là một trong những cầu thủ quan trọng nhất của Liverpool khi họ đoạt "Cú ăn 5" với HLV Gerard Houllier ở mùa 2000-01. Gerrard là linh hồn của Liverpool khi họ bước lên đỉnh cao châu Âu ở Istanbul vào mùa Hè 2005 dưới sự dẫn dắt của Rafa Benitez. Gerrard là người không thể thay thế trong giai đoạn ngắn với Roy Hodgson, là niềm cảm hứng dưới thời Kenny Dalglish.
Gerrard là điểm xuất phát trong mọi kế hoạch xây dựng đội bóng của các HLV Liverpool. Khi đề ra chiến thuật nào, áp dụng lối chơi nào, HLV Liverpool cần xem xét liệu nó có phù hợp với Gerrard hay không.Tại sao không mạnh dạn loại bỏ Gerrard ra khỏi kế hoạch mới
Bây giờ, mọi thứ có thể sẽ đổi khác. Brendan Rodgers được giới chủ Mỹ đưa về sân Anfield với kỳ vọng rằng ông sẽ giúp Liverpool "thay da đổi thịt", thực hiện cuộc cách mạng về lối chơi, phong cách thi đấu. Từ thời Houllier đến thời Dalglish, trừ mùa 2008-09 khi họ cạnh tranh chức vô địch Premier League với M.U, Liverpool luôn thể hiện bộ mặt khô khăn, có phần xấu xí. Nhiệm vụ của tân HLV Rodgers là xóa bỏ hẳn hình ảnh này, tạo bộ mặt tươi mới, quyến rũ hơn, mềm mại hơn.
Với quan điểm một CLB nhỏ như Swansea đá tiqui-taca được thì tại sao Liverpool lại không, chủ Mỹ John W. Henry đã dành sự ủng hộ lớn lao đối với cuộc cách mạng của Rodgers. Tân HLV này được phép đưa về những cậu học trò thời ở Swansea như Fabio Borini, Joe Allen. Sự ủng hộ ấy được thể hiện rõ nét nhất qua việc Rodgers được phép "thanh lý" bản hợp đồng kỷ lục trị giá 35 triệu bảng Andy Carroll.
Là mẫu tiền đạo Anh cổ điển, đầy cơ bắp, mạnh về không chiến, đá thiên về thể lực, đôi chân lại khá vụng, Carroll không phù hợp với triết lý mới ở Anfield. Nhưng Carroll không phải là người duy nhất ở Anfield không phù hợp với triết lý tiqui-taca.
Tiqui-taca gắn liền với Barca, đề cao khả năng kiểm soát bóng, trọng dụng những đường chuyền sệt, những miếng phối hợp ở cự ly ngắn. Muốn đá được tiqui-taca, mọi vị trí phải khéo, giỏi giữ bóng và tự tin trong chuyền ban. Tiếp Man City đêm nay, Liverpool nhiều khả năng sử dụng hàng thủ gồm Kelly, Carragher, Skrtel và Johnson. Trừ người cuối cùng, 3 người còn lại không thể nào đá tiqui-taca, không đủ khéo, đẳng cấp để giữ bóng, phối hợp từ phần sân nhà như những Alves, Pique...
Tân HLV Rodgers hiểu rằng ông cần thay đổi nhiều vị trí để xây dựng đội bóng theo ý mình. Trong đó, vị trí cần lưu ý nhất là bộ não của đội bóng. Pep Guardiola có thể không áp dụng tiqui-taca ở Barca nếu trong tay ông không có một cầu thủ như Xavi. Tương tự ở Anfield, nhiệm vụ của Rodgers là phải tìm ra một cầu thủ có tố chất như Xavi, người có thể giúp hệ thống hoạt động trơn tru, hiệu quả.
Gerrard là bộ não của Liverpool suốt một thập kỷ qua. Nhưng trong quãng thời gian dài ấy, Liverpool hoặc chọn lối chơi phòng ngự phản công, kiểm soát bóng ít (thời Houllier, Benitez), hoặc chơi bóng theo phong cách Anh cổ điển (Dalglish). Nếu Liverpool chuyển hướng sang tiqui-taca, Gerrard không hề phù hợp với vai trò ấy. Không ai phủ nhận đẳng cấp của Gerrard, nhưng phù hợp với triết lý của Rodgers hay không thì lại là chuyện khác.
Gerrard có thể chuyền chính xác từ khoảng cách 30, 40m, như thời anh đá tiền vệ phòng ngự, thường xuyên phất dài cho Michael Owen ở phía trên. Nhưng bảo anh bật tường, chuyền chính xác liên tục ở cự ly 3m, 4m thì đó là nhiệm vụ không hề đơn giản.
Gerrard giỏi dùng sức, khả năng càn lướt tuyệt vời để vượt qua cầu thủ đối phương và thực hiện những cú sút xa. Nhưng yêu cầu anh thực hiện những pha xoay người kiểu compa trong phạm vi chật hẹp như Iniesta, Fabregas hay Xavi thì chẳng khác gì... đánh đố nhau.
Gerrard có những điểm mạnh đáng ngưỡng mộ. Nhưng anh không phải là mẫu cầu thủ thích hợp đá tiqui-taca. Thích hợp với vai trò bộ não thì càng không. Và nên nhớ rằng, Gerrard đã 32 tuổi và qua thời đỉnh cao từ lâu. Người ta bảo anh là biểu tượng của Liverpool, không được phép đụng đến. Nhưng chẳng phải giới chủ Mỹ đã sa thải một biểu tượng còn lớn hơn là Kenny Dalglish đó sao.
HLV Rodgers đang nắm trong tay nhiều tiền vệ trung tâm khéo hơn, mềm mại hơn Gerrard, như các tân binh Allen, Sahin hay thậm chí là Adam. Đẳng cấp và tên tuổi của họ không thể sánh ngang với Gerrard. Nhưng họ phù hợp với triết lý của Rodgers. Ở Swansea trước đây, với những cầu thủ ít tên tuổi, Rodgers vẫn áp dụng thành công lối chơi tiqui-taca.
Vậy tại sao không mạnh dạn loại bỏ Gerrard ra khỏi kế hoạch mới? Hoặc ít nhất trao cho anh vai trò ít quan trọng hơn.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)