Khi John Terry dẫn đầu đội hình Chelsea bước ra sân White Hart Lane tối hôm qua, có thể thấy rõ những cảm xúc lẫn lộn trên khuôn mặt người đội trưởng của Chelsea và tuyển Anh. Bên cạnh anh là người đồng đội cũ ở CLB Senrab dành cho thiếu nhi ở đông London, Ledley King, một người da màu.
Terry có vẻ như rối trí một cách khác thường. 18 tháng trước, anh và King còn đá cặp với nhau ở trung tâm hàng thủ tuyển Anh khi họ bước vào vòng chung kết World Cup tại Nam Phi. Tối thứ Năm, họ là địch thủ trong một trận đấu vào hàng thượng đỉnh của Premier League trong bối cảnh Terry còn một cuộc chiến khác bên ngoài sân bóng, trong phòng xử án.
Đó có lẽ là cuộc chiến của cuộc đời và sự nghiệp khi Terry cố gắng chứng tỏ sự trong sạch của mình. Nếu thua cuộc, anh sẽ mất rất nhiều, từ những hợp đồng quảng cáo bạc triệu, cho tới chiếc băng đội trưởng đội tuyển quốc gia. Hai giờ đồng hồ sau đó, Terry đã chứng minh rõ ràng rằng bất kể điều gì diễn ra bên ngoài đường biên sẽ không thể ảnh hưởng đến những gì anh thể hiện trên sân, một màn trình diễn đúng chất thủ lĩnh, một pha phá bóng cứu thua đầy quả cảm trong những giây cuối cùng và sự ủng hộ vô điều kiện từ các CĐV Chelsea.John Terry đã thể hiện được bản lĩnh
Terry trượt về phía góc sân nơi các CĐV khách đang hô vang tên anh. Anh đập tay vào ngực và vẫy cánh tay kia, cởi chiếc áo đấu và tặng nó cho một người hâm mộ. Những CĐV Spurs đã dành cho anh những tràng la ó điếc tai, nhưng Chelsea đã có một điểm (dù một điểm có lẽ không phải là mục tiêu của Andre Villas-Boas tại White Hart Lane) và Terry đã đáp trả áp lực như anh vẫn thường làm: một màn trình diễn không thể nghi ngờ.
Sự lo lắng trong đường hầm dẫn ra sân tiếp tục trong vài phút đầu, khi Terry có đường chuyền hỏng cho Raul Meireles khiến Scott Parker cướp được bóng. Rồi chỉ sau 8 phút, Terry để sổng tiền đạo mà anh phải kèm và Emmanuel Adebayor đã đưa Spurs lên dẫn trước sau quả căng vào trong của Gareth Bale.
Có thể là da mặt anh dày, nhưng sẽ là hợp lý hơn nếu tin rằng sự chuyên nghiệp đã ăn vào máu Terry. Anh từng chứng minh điều đó trong quá khứ, nhưng thử thách này có lẽ là lớn nhất từ trước đến nay. Sự so sánh với một trận derby London khác đúng hai tháng trước của Chelsea, với QPR, là không thể tránh khỏi. Giống như tối thứ Năm, trận đấu đó thật điên rồ. Giống như tối thứ Năm, bầu không khí thật sôi sục. Giống như tối thứ Năm, Chelsea bị dẫn trước từ sớm và mất hai cầu thủ trước giờ nghỉ, dù lần này là vì chấn thương, chứ không phải vì thẻ đỏ.
Đội chủ nhà vào cuộc với thành tích chưa thua một trận derby London nào ở White Hart Lane tại Premier League trong hơn 4 năm qua. Thật không thể có trận đấu nào mà bầu không khí lại thù địch hơn với Terry ngay sau khi anh bị cảnh sát truy tố vì có lời lẽ phân biệt chủng tộc với Anton Ferdinand. Những tràng la ó tuôn như mưa từ các khán đài ngay từ khoảnh khắc các cầu thủ Chelsea ra khởi động, 30 phút trước hồi còi khai cuộc.
Trong nhiều vấn đề đau đầu với nhà chức trách Anh giữa thời buổi kinh tế khó khăn, thất nghiệp và lạm phát cao, bạo động bùng phát, biểu tình khắp nơi này, thì sự chia rẽ về chủng tộc ở một xã hội đa văn hóa là một trong những thách thức lớn nhất.
Cách sân White Hart Lane không xa, hồi tháng 8, một cảnh sát Anh đã bắn chết một người đàn ông da đen, sự kiện gây ra những cuộc bạo động lan khắp đất nước. Đó vẫn là một vết thương lòng với nước Anh và tuần này, những người bị buộc tội đã giết Stepphen Lawrence sẽ ra tòa.
Tất nhiên, những sự cố tương tự trong bóng đá là không thể so sánh, nhưng vẫn có mối liên hệ rõ ràng bởi lẽ các cầu thủ được chờ đợi là những người hành xử chuẩn mực trong một xã hội hiện đại, tương xứng với mức lương và địa vị ngôi sao của họ. Terry, trong khi còn chưa rõ có tội hay không, đã chứng minh tối qua rằng anh có thể đáp ứng được những chuẩn mực của một cầu thủ chuyên nghiệp trên sân bóng. Bất chấp một vết thương ở cơ gót chân khi tập luyện ngày thứ Hai, chỉ hai ngày sau khi bị thương đầu gối ở trận gặp Wigan.
Sau những trục trặc ban đầu, khi trận đấu bắt đầu vào guồng, đội trưởng của Chelsea tìm lại nhịp điệu của anh và lại vào vai người cứu tinh, thủ lĩnh, kẻ gánh vác mọi trọng trách sau khi Branislav Ivanovic tập tễnh rời sân ở phút 33, buộc Jose Bosingwa phải vào vai trung vệ bất đắc dĩ và Paulo Ferreira có trận đầu tiên ở Premier League mùa giải này.
Từ đầu đến cuối ở White Hart Lane, Terry đã cho thấy nếu như có bất kỳ câu hỏi nào đặt ra với anh, thì đó là ở ngoài sân bóng, chứ không phải trên sân, bên cạnh các đồng đội của mình.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)