Thứ Bảy, 02/11/2024Mới nhất
Zalo

Chelsea: Không có gì mãi mãi!

Thứ Ba 07/11/2006 09:34(GMT+7)

Theo dõi Bongda24h trên Google News

Chelsea đã bị điểm huyệt đúng chỗ. Đã không nhiều người muốn tin vào thất bại đầu tiên của đội bóng áo xanh ở White Hart Lane sau hơn 10 năm, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Trong một ngày đẹp trời của những chú gà trống Spurs, Martin Jol đã không cần quá tư duy để tạo nên cú sốc lớn nhất vòng đấu thứ 11. Điều gì phải đến đã đến, như một chu kỳ không thể vặn ngược: Không có gì mãi mãi!

Tra tấn thể lực - vũ khí tối thượng của Jol

Chelsea không còn đủ thể lực để tranh chấp với Tottenham

Ngay cả khi Tottenham hoàn toàn có thể "đá đẹp", trước Chelsea, họ cũng chẳng dại gì tìm kiếm cơ hội bằng sự "ngổ ngáo" của lối chơi tấn công. Ngay từ khi bắt đầu trận đấu, cuộc chạy đua về thể lực đã thực sự được Spurs áp đặt trên toàn mặt sân.

Không thể nói Mourinho không nhận ra được điều đó, nhưng có lẽ, chiến lược gia ngạo mạn xứ Iberia đã quá tự tin về khả năng chịu đựng áp lực của các học trò. Nhất là khi Makelele bất ngờ mở tỷ số ở phút 15, mọi chuyện rõ ràng đã xuôi chèp mát mái hơn rất nhiều đối với The Blues. Họ đâu cần phải để ý quá mức tới sự hiếu chiến lộ liễu của đối thủ?

Nhưng rồi mọi chuyện lại không đi theo quy luật tưởng như đã được sắp xếp sẵn trong đầu Mourinho. Ngay khi các ngôi sao của "gã nhà giàu" Chelsea tỏ ra không muốn đương đầu trực diện với những cú đấm đầy tính tàn phá của đối thủ, thế trận đã quay ngược.

Trên sân nhà, với 1 bàn thua trước, trong sức ép của gần 4 vạn khán giả, và trước một hàng thủ quá quy mô của đối thủ, Tottenham vẫn buộc phải tiến lên phía trước. Mà thực ra thì họ đâu còn sự lựa chọn nào khác, chính bàn thắng sớm của Chelsea đã tạo nên điều đó.

Thật bất ngờ, chỉ sau một vài tình huống áp đảo được đối phương ở trung lộ, sự nguy hiểm của Tottenham đã bắt đầu lộ diện. Bàn thắng của Michael Dawson ở phút 25 có thể xem là một vận may của thầy trò Jol trong trận này, nhưng có lẽ, nó sẽ không thể đến, nếu như họ không tạo được những sự lấn lướt nhất định trong cuộc đấu "tay bo" giữa các tiền vệ trụ.

Có thể Chelsea đã mất sức quá nhiều sau cuộc chiến nóng bỏng ở Nou Camp, nhưng cũng có thể, Mourinho cùng các học trò đã không chuẩn bị trước cho mình cái vỏ bọc về sức mạnh, khi tới White Hart Lane. Để rồi cuộc chạy trốn của họ đã phải trả giá đắt, ngay sau giờ nghỉ.

Sự chia cắt - vấn đề của Mournho

Không mấy khi Mourinho phải bất lực đến thế này?

Ngay cả khi bị mất phương hướng trước những diễn biến không thể lường trước từ tốc độ của đối thủ, Chelsea vẫn khiến người xem thán phục bởi chất lượng của những ngôi sao. Ở giữa sân, những pha băng lên của Lampard, Essien, hay Ballack vẫn là những bài toán khó đối với các tiền vệ thủ của Spurs.

Trong khi đó, trên hàng công đội bóng áo xanh, khả năng tác chiến độc lập của Drogba vẫn khiến Pascal Chimbonda và Ledley King lắm phen "hoảng hồn". Thế nhưng, trong trận đấu này, một lần nữa, vấn đề về sự chia cắt lại hiển hiện với Chelsea. Đó không phải là sự lúng túng khi bị chia cắt bởi tốc độ và quyết tâm của đối phương, mà vấn đề nằm chính ở nội bộ Chelsea, những người đã thực sự không thể tìm thấy nhau trong những tình huống quyết định.

Trong bàn thắng tuyệt đẹp của Aaron Lennon ở phút 52, thủ môn Henrique Hilario đã không thể tìm thấy sự hỗ trợ nào đáng kể, chí ít là chỉ ở mặt tinh thần của các đồng đội. Sự chia cắt ở hàng thủ Chelsea bắt đầu lộ rõ khi Khalid Boulahrouz được tung vào sân trong hiệp 2, anh này dường như đã không kịp thích ứng với Carvalho để bao bọc những cú xuyên phá của đối thủ vào trung lộ. Nhất là khi John Terry lại tỏ ra quá... ảnh hưởng tới đội bóng, bằng những pha băng lên sát hàng tiền vệ.

Sự chia cắt còn tới với cả Ballack, khi anh không thể tìm được tiếng nói chung với những người xung quanh, từ những đường chuyền, cho tới nhiệm vụ phát động tấn công. Ý đồ luân chuyển vị trí giữa các "máy quét" của Mourinho đã gần như hoàn toàn phá sản, khi Lampard - dù muốn hay không - vẫn trở thành tâm điểm của những đợt lên bóng của Chelsea. Điểm mạnh của The Blues đã trở thành điểm yếu của họ, ngay khi Tottenham nhận ra đâu thực sự là trái tim của những nhà ĐKVĐ.

Và Graham Poll - điểm khác biệt của cả trận đấu?

Trọng tài Graham Poll đã phạm sai lầm?

Có lẽ, sự căng thẳng đã khiến ông Poll phạm không ít sai lầm có tính bất lợi cho Chelsea. Nhưng cũng phải nói thêm rằng, với bất cứ một trọng tài nào ở nước Anh, việc họ "được phép" trừng phạt thói ngạo mạn của Mourinho cũng là điều vô cùng... thú vị. HLV người Bồ Đào Nha đã nói rằng, ông "không thể hiểu được lý do" John Terry bị đuổi khỏi sân.

Nhưng xét một cách khách quan nhất, rõ ràng đội trưởng tuyển Anh có lẽ không nên quá bị xúc động như thế, trước sự uy hiếp của Ledley King ở phút 72. Poll đã có lý do để rút thẻ, dĩ nhiên, cho dù tình huống đó không thực sự rõ ràng.

Nếu như Terry không bị đuổi khi trận đấu còn hơn 15 phút nữa, hoặc nếu như Poll kiên quyết xử lý pha đánh cùi chỏ của Hossam Ghaly với Michael Essien trước đó, mọi chuyện có thể đã khác. Nhưng dù gì đi chăng nữa, trận đấu ở White Hart Lane cũng chỉ là một kịch bản tương tự như bao trận so tài khác, khi mà trọng tài bị phân tán bởi những lý do khác nhau.

Không có gì mãi mãi, cũng như chẳng có ai toàn diện cả! Sẽ là rất thiếu công bằng với Spurs, nếu Mourinho xem Poll là "điểm khác biệt" của cả một trận đấu.

(Theo TheThaoVietnamnet)

Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Có thể bạn quan tâm

Video

Xem thêm
top-arrow
X