Sau pha phối hợp huyền ảo dẫn tới bàn thắng của Rosicky, Dennis Bergkamp đã cười mãn nguyện. Arsenal của anh đó, vẫn còn mong manh dễ vỡ, nhưng không hề thiếu cảm hứng, sự bay bổng, và cả khát vọng chinh phục bằng lối chơi của chính mình.
Lịch sử đã ghi dấu, khi bức tượng mô phỏng cú tung người đỡ bóng tuyệt hảo của Bergy ngạo nghễ giữa những huyền thoại trấn ải Emirates. Không có sự xa lạ nào hết, khi Arsenal dưới gót chân “người Hà Lan không bay” được tái hiện dưới sức nóng cuồng nhiệt pha lẫn tài năng.
Dennis Bergkamp |
Ly cocktail hảo hạng
Một thứ cocktail hảo hạng của niềm đam mê và lòng chung thủy với thứ triết lý tưởng chừng đã bị bao phủ bởi lớp bụi quá khứ. Không chỉ là chiến thắng, mà còn là cách thắng! Không chỉ là nỗ lực, mà còn là niềm tin! Niềm tin về một thứ bóng đá điện tử tồn tại thực sự trong đời thực. Tin vào bản thân, và cả sự dũng cảm để đối mặt với niềm tin ấy.
Sunderland có thể không phải là một đối thủ để thách thức cách chơi pressing kiểu truy đuổi “tìm và diệt” của The Gunners. Nhưng sự thật, trước Mèo đen hay Hùm xám, Arsenal cũng vẫn đá như vậy. Một sự lựa chọn điên rồ? Hay một sự cố chấp đầy bảo thủ về cách lựa chọn chiến thuật? Không, kể từ thời sừng sỏ với hàng tá chỉ huy ở mọi tuyến cho tới khi gục ngã bởi sự ngây thơ của tuổi trẻ, Arsenal vẫn vậy. Từ Champions League đầy cạm bẫy tới Premier League đòi hỏi quá nhiều sức bền, đội bóng của Wenger vẫn chưa từng từ bỏ phong cách đã được gây dựng qua biết bao thăng trầm.
Những thất bại ê chề, những cú ngã đầy tiếc nuối, mọi ám ảnh vẫn đè nặng lên bước chân Pháo thủ. Tuy vậy, khi Wenger còn ở đó, có nghĩa là các CĐV vẫn có quyền chờ đợi những trận đấu đề cao sức sáng tạo và khả năng bùng nổ. Và cả... các trận thua hệt như những cú đấm dội ngược vào giữa ngực. Như một triết lý mơ hồ về cái đẹp. Như một quả lắc không bao giờ chịu dừng lại giữa lằn ranh sinh-tử.
Kỷ luật là sức mạnh
Wenger không có nhiều biểu hiện kiểu “độc tài”, dù ông có quyền làm thế. Nhưng ông sẵn sàng trừng phạt không thương tiếc những dấu hiệu phá vỡ văn hóa CLB, và cũng sẵn sàng từ bỏ bất cứ tài năng nào lung lay trước thất bại, hoặc nghi ngờ tư tưởng, triết lý sống còn của đế chế đỏ-trắng.
Khi Arsenal gặp khó khăn về lực lượng, rất nhiều người đã ngạc nhiên khi Wenger đưa Wilshere, Flamini, rồi sau đó là Giroud vào danh sách “phạt nóng”. Nhưng điều đó không có nghĩa là biểu hiện của sự hủy hoại mang danh chủ nghĩa cá nhân độc tôn. Trên hết, đó là sự xây dựng và lòng tôn trọng. Là trách nhiệm và cả sự nhiệt thành trong công việc của một thuyền trưởng. Một thuyền trưởng không chỉ có lòng trung thành, mà còn mang cả trái tim người lính.
Vì kỷ luật làm nên sức mạnh. Bởi kỷ luật làm nên tình đoàn kết. Và cũng chính nó sẽ tạo ra những cú hích không thể tưởng tượng sau mỗi thất bại.
Oezil đã nghĩ gì, khi ngồi trên khán đài chứng kiến các đồng đội chiến đấu và chiến thắng? Cảm giác ấy chắc hẳn cũng không khác là bao, khi Jacky bị trừng phạt chỉ vì 1 điếu thuốc, khi Flamini tự ý cắt tay áo, hay khi Giroud bị đánh bại bởi một cặp chân dài. Giới truyền thông đã quá vội vàng khi nói về 42,5 triệu bảng vứt qua cửa sổ chỉ bởi 1 quả penalty. Các fan dường như cũng đã quá nóng nảy khi nói về một “Oezil lười biếng” trong các trận đấu lớn mà không bị thay ra. Nhưng với Wenger, một cầu thủ đã chạy 11,69km trước Bayern không thể là một cầu thủ vô trách nhiệm. Đơn giản, khi ông đã đặt niềm tin vào ai, ông sẽ bảo vệ cái tên ấy đến cùng. Bằng trách nhiệm và kỷ luật. Bằng tình thương và lòng cảm mến. Bất chấp áp lực hay sự nghi kỵ. Bất chấp những cú trượt chân hay cả những cú penalty không vào.
Như Anelka, Henry, hay Cesc. Như Gibbs, Koscielny và Ramsey. Như Bergy, của một thời bỡ ngỡ với thứ bóng đá xa lạ đầy sức mạnh, trái ngược với triết lý Ajax mượt mà đầy kỹ thuật. Và cả bây giờ, cho Oezil...
Theo Thể Thao Văn Hoá