Cú tung người vuốt bóng theo kiểu Gerd Mueller của Koscielny đã giúp Arsenal tiếp tục mùa thứ 16 tham dự Champions League.
Với nhiều người, có thể đó chỉ là một chiến tích cỏn con so với niềm kỳ vọng lớn lao từ người hâm mộ. Nhưng trên hết, với mỗi Pháo thủ lúc này, chiếc vé tới đấu trường danh giá nhất châu Âu chính là cây quyền trượng sống còn cho hy vọng. Màn ăn mừng ở St James' Park chẳng có gì đáng buồn cười cả, nếu biết rằng The Gunners đã thể hiện những thay đổi và nỗ lực cực kỳ nghiêm túc để có mặt trong top 4.
Arsenal: Thay đổi và hy vọng |
Chiến công của "Giáo sư"
Khi đội bóng của Wenger tiếp tục trải qua năm thứ 8 liên tiếp trắng tay, áp lực về một chiếc Cúp là có thật. Tuy vậy, sự thật là họ không đủ lực để làm được điều đó, chứ không hẳn là một thói quen đáng ngại liên quan tới tham vọng. Bỏ qua bài toán kinh tế, "Giáo sư" cũng đã có những cách giải quyết hợp lý và đáng được tôn trọng trong hoàn cảnh khó khăn.
Không hề có sự sụp đổ đáng sợ nào hết từ đế chế Wenger, khi Pháo thủ vẫn duy trì được sự ổn định tối đa trong bối cảnh buộc phải xây lại, hoặc củng cố lại khá nhiều mắt xích. Khả năng ghi bàn: 72 so với 74 bàn mùa trước. Khả năng phòng ngự: Thủng lưới 37 so với 49 ở mùa trước. Và thứ 3 chính là khả năng duy trì sự tập trung: 5 trận thắng liên tiếp trên sân khách trong chuỗi 10 trận bất bại vào cuối mùa giải. Những thay đổi vững chắc và hợp lý cả về chiến thuật lẫn con người ở giai đoạn cuối mùa đã giúp Arsenal vượt qua Tottenham.
Một câu hỏi cũ: Vì sao họ không chơi tốt như vậy từ sớm hơn? Thực tế, đội quân của Wenger không thể làm được điều đó khi mất tới nửa mùa chỉ để thử nghiệm các vị trí mới. Cho tới trước năm Mới, Arsenal đúng ra vẫn chỉ là một công trình kiến trúc kiểu xếp gạch, thay vì một tập thể ăn ý và vững chãi. Mọi thứ đã chỉ thay đổi khi những nhân tố mới thực sự hòa nhập cùng đội bóng. Hãy xem họ đã làm được gì?
Xây nhà từ móng
Điều đầu tiên chính là cái cách mà Arsenal lấp đầy hố sâu mà Robin van Persie để lại. Đầu mùa, rất nhiều thời điểm họ cảm thấy mất phương hướng khi không còn một mũi nhọn đích thực để xoay chuyển cục diện trận đấu. Nhưng tất cả đã phát triển theo hướng tích cực hơn rất nhiều ở giai đoạn sau, để rồi con số 30 bàn thắng của tiền đạo Hà Lan mùa trước đã được thay thế bằng sự cộng hưởng từ bộ tứ tấn công: Walcott (14 bàn), Cazorla (12), Podolski (11) và Giroud (11). Từng bước, The Gunners đã tiếp cận các mặt trận bằng tính cân bằng trong tổng thể lối chơi cũng như sự hòa hợp, chứ không phải khả năng sát thương của đội bóng 1 người.
Tiếp theo là những điều chỉnh mang tính cách mạng ở cách phòng thủ. Rõ ràng, Arsenal đã và đang tạo ra sự chắc chắn từ hậu phương để hướng tới chiến thắng, thay vì những yếu tố như số đông tấn công, tốc độ hay tính linh hoạt. Các Pháo thủ đã phải tập quen với những trận cầm bóng ít hơn trước các đối thủ yếu, nhưng lại phòng ngự tốt hơn và tập trung hơn với kinh nghiệm cầm trịch từ Arteta.
Mạnh dạn đẩy đội trưởng Vermaelen lên ghế dự bị, Wenger đã có tới 18 trận không thua khi sử dụng cặp Mertesacker-Koscielny đá chính (hòa 7, thắng 11). Không hề ngẫu nhiên khi người ta đề cao sự có mặt của Steve Bould. Năm ngoái, Arsenal đã thua 10 trận cả mùa, và trước đó khi còn Cesc, con số này là 8. Bây giờ là 7 trận thua, nhưng trận gần nhất là từ ngày 3/3 tại White Hart Lane. Sự tiến bộ rất rõ ràng!
Có lẽ sẽ là thiếu công bằng với những người như Wenger, nếu các CĐV đòi hỏi Arsenal phải lập tức trở thành nhà vô địch bất chấp những giá trị nền tảng. Không phải vì thành tích 17 năm giúp CLB có mặt tại Champions League, 3 chiếc Cúp vô địch hay con số 49 trận bất bại. Đơn giản hơn, các CĐV trung thành và nhiệt huyết của Pháo thủ sẽ nhớ về sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc khi ông đi trên con đường đã lựa chọn.
Cả khi chiến thắng lẫn khi thất bại. Cả lúc cô đơn dưới cơn mưa lạnh, hay gồng mình dưới những lời chỉ trích. Cả khi phải chịu đựng vết thương từ sự nghi kỵ cho tới “cơn khát” đằng sau bao trận đánh. Bất chấp tất cả, tình cảm và trách nhiệm mà Wenger dành cho đội bóng không phải thứ có thể dễ dàng diễn tả trước hàng triệu ánh mắt nhìn.
Thêm một mùa trắng tay, nhưng cũng thêm một mùa đong đầy cảm xúc, niềm vui và sự trải nghiệm. Quan trọng hơn, giữa bóng tối thất vọng, dường như Arsenal đã tìm lại được một điều cốt tử để Sống.
Hy vọng!
(Theo Thể Thao Văn Hoá)