Nhưng khi Giáo sư người Pháp khẳng định sẽ có 1 CLB ở giải Ngoại hạng ký hợp đồng với Campbell, tất cả đều hiểu, đội bóng đó chính là Arsenal. Sol, mừng anh trở về nhà!
Nếu Wenger nghĩ một hậu vệ 35 tuổi chưa phải là quá già, thì ông hẳn đã có cơ sở để giải thích điều đó trước đại hội cổ đông. Năm 1998, Arsenal chỉ để lọt lưới đúng 17 bàn/38 trận bằng phong độ tuyệt vời của bốn chàng ngự lâm Winterburn - Tony Adams - Keown – Dixon. Khi ấy, người “trẻ” nhất là Adams, đã 32 tuổi, trong khi cận vệ nhiều tuổi nhất - Winterburn đã 35. Trở về ngôi nhà của Gunners, Sol Campbell không được chờ đợi như một vị cứu tinh, ngay cả trong trường hợp ông thầy người Pháp chỉ sử dụng anh ở các trận thuộc FA Cup. Tuy nhiên, lá chắn thép đã từng chơi 135 trận cho Arsenal rất có thể sẽ trở thành một chỗ dựa vô giá về tinh thần, một thủ lĩnh hữu ích trong phòng thay đồ, và trên hết, sẽ là một biểu tượng sống động cho bản lĩnh và sự tự tin của Pháo thủ.
Chỉ 45 phút trước West Ham, Campbell thể hiện anh chưa phải là kẻ vứt đi. Trước đó, trung vệ da màu đã tập luyện rất chăm chỉ trong suốt 2 tháng ròng rã, chỉ để hy vọng Giáo sư sẽ có thể chấp thuận một hợp đồng đến cuối mùa giải. Mơ ước đã thành sự thật. Anh một lần nữa đã được mặc trên mình chiếc áo Pháo thủ. Một lần nữa, sẽ được hít thở bầu không khí choáng ngợp trước các CĐV nhà. Và một lần cuối, được chiến đấu vì tham vọng của Giáo sư, người đã luôn bảo vệ và thúc giục anh tiến bước trong suốt 5 năm đẹp nhất của sự nghiệp cầu thủ.
Không hề quá lời nếu nhận xét rằng, ở thời kỳ đỉnh cao, Campbell là trung vệ giỏi không chiến bậc nhất nước Anh. Kinh nghiệm của anh đủ để giúp đỡ Arsenal trong thời điểm này, dù Wenger đã đặt niềm tin rất lớn vào Gallas và Vermaelen. Nói xa hơn, trong bối cảnh Senderos chuẩn bị ra đi và Djourou chưa hẹn ngày trở lại, Campbell hoàn toàn có thể nghĩ về những mục tiêu lớn hơn trong tương lai. Thêm một lần nữa giành một danh hiệu lớn cùng Pháo thủ, tạo sao không?
Hướng về phía trước, chứ không nhìn lại
Trong bóng đá, không phải sự trở lại nào cũng toàn màu hồng. Cả Wenger và Campbell đều hiểu rõ điều đó. Thách thức đối với một trung vệ đã một thời gian dài không chơi bóng đỉnh cao là có thật, và thậm chí, nó còn có thể tạo ra một sự nghi ngờ lớn ngay trong nội bộ đội bóng. Hơn ai hết, Campbell sẽ biết, cuộc trở lại lần này của anh không phải để ôn lại những quá khứ hào hùng, hay chui vào một cái vỏ ốc an toàn để tận hưởng những tháng ngày cuối cùng của sự nghiệp. Wenger muốn có anh cũng không phải vì một hợp đồng “cho không, biếu không”, hay những ràng buộc về tình cảm. Ở Arsenal, Campbell hay bất cứ ai khác đều chỉ có 1 từ để nghĩ tới: Chiến đấu! Chiến đấu vì trách nhiệm, và sẵn sàng hy sinh vì mục tiêu cao nhất của cả tập thể. Trong suốt 5 năm ở Highbury ngày nào, trung vệ sinh tại Plaistow đã biết tới điều đó. Và hình ảnh mà anh để lại cũng thấm đẫm điều đó.
Thời gian sẽ trả lời, liệu Campbell có phải là người mà Arsenal cần có. Nhưng anh, một người đàn ông khó tính trong công việc, luôn thẳng thắn với đồng đội, và cực kỳ kỷ luật dù chỉ trong các buổi tập, sẽ là một tấm gương mà bất cứ đội bóng nào cũng muốn có. Với Campbell, ngày mai sẽ không bắt đầu bằng ánh hào quang từ 2 chức vô địch Premiership hay 3 chiếc Cúp FA. Ngày mai cũng không được xây lên bằng hình ảnh của kẻ chiến bại vĩ đại sau bàn thắng ở trận chung kết Champions League năm 2006. Tất cả sẽ bắt đầu lại từ con số 0. Từ những giọt mồ hôi trên sân tập, từ những cơ hội được ra sân dù là nhỏ nhất, và cả những niềm vui giản dị khi được sống lại niềm đam mê của chính mình.
Sol Campbell, tiếng pháo lệnh đã điểm trên vạch xuất phát. Tất cả sẽ chờ đợi anh, cho lần cuối cùng lại được làm Pháo thủ!
(Theo Thể Thao Văn Hoá)