Thứ Sáu, 26/04/2024Mới nhất
Zalo

Arsenal lại thua ở trận cầu lớn: Người lạ trong gương…

Thứ Tư 15/12/2010 13:51(GMT+7)

Theo dõi Bongda24h trên Google News

Không chút ngạc nhiên, và cũng chẳng có sự bàng hoàng nào hết, khi Arsenal lại rời Old Trafford với bàn tay trắng. Một lối chơi xa lạ với những đôi chân rã rời trong băng giá, một bộ mặt yếu ớt và cách thể hiện chẳng xứng gọi là chiến binh, The Gunners đã thua trong một trận đấu kém cỏi bậc nhất kể từ đầu mùa. Là họ đấy ư, Pháo thủ?

Xem nào, Man Utd đã có gì cho đại chiến? Vẫn những con người ấy, vẫn lối chơi ấy, và cả những tình huống đề cao tính hợp lý và thực dụng. Thêm một thất bại nữa với Wenger không phải là ngày tận thế. Nhưng thua theo cách ấy thì quả đáng buồn. Vì sao tất cả đều chỉ được xem Arsenal chơi bóng trong khoảng 15 phút hiệp 2? Vấn đề không phải là mặt sân xấu hay khả năng cầm bóng kém. Sự thật, quá nửa đội hình Pháo thủ đã chơi bóng với sự tê cứng, hời hợt, mất cảm giác, và thiếu sáng tạo một cách trầm trọng.

Arsenal giã từ vũ khí trước MU

Một ngày đáng quên của Clichy. Nhưng trước khi trách cứ những tình huống chết người của hậu vệ Pháp, hãy nhớ anh đã phải đơn độc chiến đấu ra sao bên hành lang cánh trái. M.U đã chính xác khi muốn khoét vào vị trí này. Tuy nhiên, thực tế là áp lực phòng thủ với Arsenal đã xuất hiện ở mọi nơi, bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, thậm chí ngay cả khi họ đang tấn công. Vì sao? Rất đơn giản, Song đã có một trận kém cỏi đến khó tưởng tượng. Phòng thủ kém, đánh chặn kém, và tất công chỉ là con số 0. Trong bối cảnh ấy, không khó hiểu khi Wilshere gặp vấn đề quá lớn ở cảm giác về vị trí và khu vực. Xương sống của Pháo thủ đã bị bẻ gẫy dễ dàng trước những đối thủ khôn ngoan và biết tôn trọng nhiệm vụ càn quét. Mà ngay cả khi Man Utd lạc điệu, tuyến tiền vệ đội khách cũng thường xuyên tự làm mình chán nản bởi những đường chuyền trời ơi đất hỡi. Một đội bóng làm sao có thể chơi tốt được, khi cả khu trung tuyến bị tê liệt với những tiền vệ không biết phải làm gì với bóng?

Thật tiếc khi Fabregas chỉ chơi được gần 30 phút cuối trận, tương tự là van Persie. Nhưng điều đó không thể bào chữa cho một lối chơi nhàn nhạt như thế của Arsenal. Những hy vọng về khả năng tỏa sáng cá nhân cũng dần tan biến, khi sự cô độc của Nasri không đủ tạo ra khác biệt.

Nỗi ám ảnh Big Bang

Những con số thống kê cho thấy một sự thật đáng buồn: Ở 11 trận liên tiếp gặp Man Utd và Chelsea, Arsenal không thắng. Nói rõ hơn, họ thua tới 10 và hòa 1, những kết quả đáng sợ nếu ai đó xem những trận Big Bang là dịp khẳng định cá tính, tài năng hay sự tiến bộ. Vấn đề là gì nào? Lực lượng, lối chơi, sự chuẩn bị, hay tinh thần? Ai cũng thấy, tại Manchester, điểm yếu rõ nhất của Pháo thủ vẫn là tâm lý thi đấu. Thiếu tự tin ở những trận cầu lớn là khởi nguồn của thất bại. Nhưng hệ lụy đáng lo hơn vẫn là việc họ không biết phải làm thế nào để chơi bóng theo cách của mình. Họ đã thua vì điều đó, chứ không phải vì yếu tố chiến thuật hay con người. Nói cách khác, Pháo thủ đã để thua chính sự căng thẳng của mình. Dù họ vẫn biết đó là điều tối kỵ.

Trong những trận đấu như thế này, chơi để thắng hay chơi để không thua là lựa chọn khó khăn, nhưng cực kỳ cần thiết. Có cảm giác Arsenal đã không có một phương án cụ thể nào hết cho đến khi Cesc vào sân. Ngay cả những phút cuối, họ vẫn tạo nên một hình ảnh xa lạ và chán chường với những tình huống thiếu lửa, thiếu giải pháp trong cả tấn công lẫn phòng thủ khu vực. Thua là đúng!

Ngã ở Old Traffford hay ngã ở Stamford Bridge, dù sao đó cũng là những kịch bản không mới. Nhưng khi Arsenal thua theo một cách không thể nghèo nàn hơn, đó lại là điều đáng bàn. Điều đáng sợ nhất không phải là thất bại, mà là khi người ta soi gương và giật mình trước một kẻ xa lạ. Khi ấy, bạn sẽ thay đổi cái gương, hay thay đổi chính mình?

Dù sao đi nữa, mọi thứ vẫn còn ở phía trước. Nếu còn có ngày mai, thì đó phải là một ngày mai tốt hơn. Và nếu vẫn còn những tín đồ thức giấc lúc 3h sáng chỉ để chờ đợi niềm tin tràn về, thì niềm kiêu hãnh Pháo thủ sẽ không bao giờ mất.

30/4, Emirates, rất có thể đó mới là trận tử chiến! Chỉ những người dám thức chờ mặt trời mọc mới biết đêm dài. Và đời có khóc, mới biết cười là sung sướng…
 

10: Arsenal đã thua 10/11 trận gặp M.U và Chelsea kể từ năm 2009. Đây được xem là nguyên nhân lớn nhất khiến họ không thể cạnh tranh với 2 đối thủ trực tiếp này ở cuộc đua giành chức VĐ.

1: Trận duy nhất Arsenal không thua là trận hòa 0-0 tại Old Trafford hồi tháng 5/2009. Trận đó, M.U chỉ cần hòa là đủ giành chức VĐ Premier League mùa thứ 3 liên tiếp.

23: Đó là số bàn thua mà Arsenal phải đón nhận từ 11 trận gặp M.U và Chelsea kể trên. Số bàn thắng ghi được vỏn vẹn là 5 bàn.

(Theo Thể Thao Văn Hoá)

Có thể bạn quan tâm

Video

Xem thêm
top-arrow
X