Di Natale dẫn đầu danh sách Vua phá lưới, Quagliarella, Di Vaio, Matri rồi Borriello đứng ngay phía sau, phải chăng các ngôi sao nội đang trở lại để dẫn dắt Serie A? Không phải! Giống như chất lượng của Serie A, những cái tên ấy chỉ là một phần nhỏ trong một mùa giải mà ngoại binh lấn át.
Khi Italia bị truất ngôi VĐTG, phải làm lũi ra về sau thất bại muối mặt trước New Zealand, những chiến dịch xây dựng lại nền bóng đá nước này nhanh chóng xuất hiện. Rất nhiều kế hoạch được gửi lên FIGC (LĐBĐ Italia) và CONI (Ủy ban Olympic Italia). Trong đó, đáng chú ý nhất là dự thảo cắt giảm lượng ngoại binh trong các đội bóng, cũng như hạn chế số cầu thủ không có hộ chiếu EU.
Serie A đang là nơi tôn vinh những giá trị ngoại
Kế hoạch ấy thực ra không mới, vì hơn một thập niên trở về trước các CLB Italia vẫn thường dùng chính sách 2/3 nội +1/3 ngoại. Hơn nữa, khi Serie A bùng phát bởi lượng “lính lê dương” vài năm trước, người ta cũng đã tính đến giải pháp này. Chỉ có điều, biện pháp ấy vấp phải những phản ứng trái ngược. Nói thẳng ra, nếu mạnh tay, các quan chức bóng đá Italia hoàn toàn có thể vi phạm luật lao động của EC (Ủy ban châu Âu).
Vì thế, cho đến thời điểm này, khi Serie A trôi qua gần một nửa chặng đường, vẫn chưa có bất kỳ một hành động nào. Kết quả là HLV Cesare Prandelli - người chờ đợi nhiều nhất vào cuộc cách mạng, mãi loay hoay để tìm cho mình một bộ khung ưng ý. Chỉ vài tháng sau khi kế nhiệm Marcello Lippi (6 trận đấu cả thảy), Prandelli đã phải triệu tập gần 40 gương mặt khác nhau, với gần một nửa trong số này là những người chưa một lần khoác áo Azzurri để “đãi cát tìm vàng”. Nổi bật là Amauri và Ledesma, những công dân nhập tịch, được triệu tập (Balotelli là con của gia đình gốc Ghana, nhưng sinh ra ở Italia).
Làm sao Prandelli không loay hoay như vậy được, khi Serie A hiện nay đang là nơi tôn vinh những giá trị ngoại. Từ lâu Inter đã là một đội bóng “hợp chủng quốc”, và đội hình chính mang về Champions League 2009-10 không có gương mặt thuần Italia nào đã cho thấy điều đó. Nhưng ngay cả Juve cũng phải “thở” bằng “hơi thở ngoại” thì quả là vấn đề lớn. Đúng là Quagliarella đang đứng thứ hai trong danh sách ghi bàn (9 bàn), nhưng không có nghĩa rằng anh tạo ảnh hưởng lớn nhất lên lối chơi của Juve.
Không khó để nhận ra, Quagliarella chỉ là công cụ để Juve tìm bàn thắng, và Krasic mới là nhân tố chính để vận hành lối chơi. Chưa kể, dù Felipe Melo có phong độ không tốt, nhưng anh vẫn là một vị trí khó thay thế ở Olimpico di Torino (ra sân 15 trận, bằng Aquilani, chỉ thua Quagliarella và Storari). Hơn nữa, Quaglia và Aquilani là hai gương mặt hiếm hoi trong thành phần Azzurri thi đấu đúng phong độ ở Juve (Chiellini - Bonucci rất hay mắc sai lầm, dẫn đến 17 bàn thua từ đầu mùa).
Juve - nguồn cung cấp nhân lực chính cho ĐT Italia, như vậy thì việc các đội bóng phải chịu sự chi phối bởi ngoại binh là điều dễ hiểu. Milan đang ngự trên ngôi đầu với dấu ấn không thể phủ nhận của Ibra, Robinho, Boateng. Napoli sống nhờ Cavani, Lavezzi, Hamsik và sắp tới là những ngoại binh khác đổ ồ ạt xuống San Paolo.
Nếu không có Hernanes, thủ thành Muslera, hậu vệ Dias và tiền đạo Zarate - người Argentina đủ tiêu chuẩn… khoác áo Italia, thật khó để Lazio có được khởi đầu tốt như hiện nay. Palermo, kẻ đang nhăm nhe thách thức top 4, cũng phụ thuộc hoàn toàn vào các cầu thủ tấn công ngoại. Mới đây, Miccoli bình phục chấn thương và tìm lại cảm giác ghi bàn mới làm giảm phần nào chất ngoại trong cách chơi tấn công của đội bóng đảo Sicilia.
Trong khi đó, Roma là đội duy nhất thuộc top 7 không phụ thuộc quá nhiều vào ngoại binh. Tuy vậy, thực tế là ngoài một Borriello đang bùng nổ, HLV Ranieri vẫn phải trông cậy không ít và lính lê dương. Trong đó, có những trận hàng thủ Roma (gồm cả thủ môn) xuất phát mà không có một ai mang quốc tịch Italia. Những Udinese, Sampdoria, Fiorentina có chất nội nhiều hơn, nhưng sức mạnh của họ chỉ đủ “sống qua ngày”. Hoặc, một vài cái tên Italia đủ sức đua tranh Vua phá lưới như Di Natale, Di Vaio, Pellissier, thì đều chuẩn bị “về vườn”.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)