Thứ Hai, 23/12/2024Mới nhất
Zalo

Nghịch lí Inter, nghịch lí Serie A

Thứ Ba 09/03/2010 14:26(GMT+7)

Theo dõi Bongda24h trên Google News
Khi những lời ngợi khen tới tấp đổ xuống đầu Mourinho về tinh thần chiến đấu và chiến thắng trong khó khăn chồng chất do đủ mọi nguyên nhân thì đấy cũng là lúc Inter gây ra những thất vọng tràn trề. Việc Milan và Roma níu chân nhau là cơ hội tốt để Inter bứt xa, nhưng họ lại bỏ lỡ.

Mourinho có thể thanh thản. Bởi một điều tích cực duy nhất hiện ra sau vòng 27 Serie A: ngay cả khi đội bóng của ông chơi tồi thì các đối thủ của Inter vẫn đứng cách xa họ một tầm với. Sự xa xỉ của việc có những 4 điểm cách biệt là ở chỗ, trong một giải Serie A mà tính cạnh tranh không hề được tăng lên trong những năm qua, người ta có thể không cần đến chiến thắng để gia tăng cách biệt lên 6 điểm và vút về đích một lần nữa, nhưng vẫn có thể giữ cho đối phương không thể tiến lại gần. Nhưng Mourinho cũng không thể hoàn toàn thanh thản, bởi những gì đã và đang xảy ra thể hiện một xu hướng đáng lo ngại: không nói đến trận thắng đáng giá bằng vàng trước Chelsea ở Champions League, Inter đang ngày càng chơi tồi ở Serie A. Cùng kì này mùa trước, Inter liên tục ghi bàn kể từ đầu năm mới. Hiện tại, họ đã trải qua 3 trận hòa không bàn thắng trong 4 trận đấu gần nhất và nếu tính cả 2 trận hòa với Bari (2-2) và Parma (1-1), Inter đã hòa đến 5 trận trong 10 trận đã đấu kể từ đầu năm 2010, từ chỗ bỏ xa đối thủ gần nhất 9 điểm xuống chỉ còn 4 điểm.

Inter của Mourinho không phải lúc nào cũng thắng nhưng các đối thủ của họ cũng mất điểm

Điều kì quặc là trận hòa 0-0 với Genoa diễn ra đúng vào thời điểm chưa khi nào Mourinho có trong tay một đội ngũ tiền đạo dồi dào đến thế, đến mức ông có thể tung ra sân một đội hình siêu tấn công, với Sneijder đá hộ công hỗ trợ cho 3 tiền đạo Pandev, Milito và Balotelli, với mục đích duy nhất là tiêu diệt Genoa để bỏ xa Milan (điều đó trái ngược hẳn với lượt đi, khi Inter hạ Genoa 5-0 trên sân Marassi mà thiếu vắng cả bộ đôi Milito-Eto’o). Nhưng cũng giống như Leonardo đã bố trí đến 2 trung phong phối hợp cùng Ronaldinho đá xuất phát ở trận gặp Roma trên sân Olimpico, số lượng tiền đạo trên sân không đồng nghĩa với số bàn thắng, khiến vòng 27 trở thành một vòng đấu kì lạ. Lần đầu tiên sau gần nửa thế kỉ, cả 3 đội đứng đầu bảng không ghi nổi một bàn nào trong cùng vòng đấu (3 ngày trước đó, các nhà ĐKVĐ thế giới Italia đá 3 tiền đạo cũng không sút nổi một lần vào lưới Cameroon).

Milan, với việc vứt bỏ tất cả những nguyên lí về sự cân bằng chiến thuật trong bóng đá với 3 tiền đạo cùng lúc, không thể ghi bàn thắng mà họ muốn bằng mọi giá để tiến gần hơn nữa đến Inter. Inter, với việc cho đá chính 3 trong số 4 tiền đạo hiện có, được hỗ trợ bởi một tiền vệ công nữa, cũng không có được bàn thắng cần thiết để tận dụng sự sơ sẩy ấy của Milan, trong khi đối thủ của họ đã 5 tháng nay không thắng nổi trận nào trên sân đối phương. Phải, những sai lầm trong dứt điểm của Inter vẫn tiếp tục mở hé cánh cửa cho cuộc đua Scudetto, nhưng ít ai tin là nó sẽ kéo dài lâu nữa, bởi Serie A đã trở thành một giải đấu nhàm chán, khi các đối thủ của Inter không hề biết tận dụng những sai lầm của đội bóng của Mourinho.

Các tifosi giờ đây cảm thấy ghen tị với những giải VĐQG hàng đầu khác. Ở Premier League, 3 đội đứng đầu (M.U, Chelsea, Arsenal) chỉ hơn kém nhau 2 điểm; ở Liga, Real Madrid đã bằng điểm với Barcelona sau khi Barca bị đội giữa bảng Almeria cầm hòa; ở Bundesliga, đội nhì bảng Schalke chỉ còn kém đội đứng đầu Bayern đúng 2 điểm; tại Ligue 1, đội đầu bảng chỉ hơn đội thứ sáu có 4 điểm. Ở Serie A, kể cả khi Inter đã hòa đến 5 trong số 8 trận gần nhất, thì các đối thủ bám sau của họ chỉ thu hẹp được đến mức tối thiểu là 4 điểm. Nhưng sự nhàm chán ấy không có gì mới mẻ. Điều mới mẻ (và nguy hiểm) là những niềm hy vọng lớn nhất của Italia trên đẩu trường châu Âu đều không thắng nổi trận nào ở vòng đấu qua (hòa 2, thua 1) và ghi vẻn vẹn 1 bàn: Đấy không phải là sự chuẩn bị tốt nhất cho những trận đấu khó khăn sắp tới, nơi số phận của calcio ở Cúp châu Âu không chỉ mùa này, mà còn những mùa tới được định đoạt. Nếu Fiorentina, Inter và Milan không qua được vòng 1/8; nếu 3 đội bóng Đức ở Europa League vẫn tiếp tục hành trình của mình (Italia còn mỗi Juve), thì kể từ mùa 2011-12, calcio chỉ còn đúng 3 đại diện ở Champions League, khi bị Đức vượt lên trên trong BXH của UEFA.

Điều ấy chắc chắn sẽ đến, nếu như không có một điều thần kì nào xảy ra. Italia mong mỏi những bàn thắng.

 

 

0-0 Trong 4 trận gần nhất, Inter đã trải qua đến 3 trận hòa 0-0, điều chưa từng xảy ra kể từ khi Mourinho đến Inter mùa hè 2007-08. Lần gần nhất Inter có chuỗi trận không ghi bàn thắng (trong đó có hòa 0-0) nhiều như vậy là từ vòng 22 đến 26 mùa 1998-99, khi thua Lazio 0-1, hòa Juve 0-0, thua Bari 0-1, hòa Milan 2-2 và thua Sampdoria 0-4, nghĩa là 4/5 trận liên tiếp không ghi nổi bàn nào.

0 Inter hòa liên tiếp 2 trận sân nhà 0-0, điều chưa từng xảy ra kể từ tháng 10/2008 (hòa Fiorentina và Genoa). Genoa không ghi nổi bàn nào vào lưới Inter trong 4 trận của 2 mùa bóng qua, khi Mourinho làm HLV Inter.

4 Mùa này, Inter đã có 4 trận không ghi nổi bàn nào ở Serie A (ngoài 3 trận hòa không bàn thắng, còn có trận thua Samp 0-1 ở lượt đi), bằng tổng số trận họ không ghi bàn của cả mùa trước.

 

Nhiều tiền đạo = 0 bàn thắng

Trong 4 trận đấu liên tiếp gần nhất, các cầu thủ Inter đã sút cầu môn bao nhiêu lần? 40 lần. Nhưng số cú sút trúng khung thành chỉ đạt 10 và số bàn thắng ghi được chỉ đến con số 3, và cả 3 bàn thắng ấy đều được ghi trong 1 trận, trận thắng 3-2 trên sân Udine. 3 trong số 4 trận đấu đó, Inter không ghi nổi một bàn thắng nào, trong đó có 2 trận liền sân nhà với 2 đội bóng thành Genova, dù Mourinho có trong tay không thiếu một tiền đạo nào, thậm chí nhiều trong số họ đang đạt phong độ tốt, từ Milito, Balotelli cho đến Pandev, chỉ Eto’o là tịt ngòi chưa được bàn từ trận thắng Lazio 1-0 hôm 20/12/2009 bằng bàn thắng duy nhất của anh.

Không ai muốn bi kịch hóa vấn đề Inter, một khi họ vẫn đang dẫn đầu bảng, nhưng cơn cáu giận và bất lực của Mourinho trên khán đài trận gặp Genoa khi ông hò hét và ra hiệu cho cả đội lên tấn công, thậm chí những phút cuối đá với 4 tiền đạo (thêm Quaresma xuất hiện) cho thấy tình hình đang trở nên nghiêm trọng. Không chỉ các tiền đạo không biết điều chỉnh thước ngắm của mình trước khung thành Genoa mà việc triển khai lối chơi của Inter cũng có vấn đề, khi họ chỉ thực sự chơi tốt trong 20 phút cuối cùng. Đội bóng thể hiện sự mệt mỏi và thiếu sáng tạo ở nhiều vị trí, nhất là các tiền vệ có vai trò quan trọng trong việc tạo dựng lối chơi tấn công (Stankovic, Sneijder), dẫn đến giải pháp duy nhất là sút xa (Maicon, Sneijder). Trận thắng 3-2 trên sân Udinese tưởng như cách đây đã một tháng, thay vì chỉ mới một tuần qua. Sếp của Inter Branca cho rằng sự vắng mặt của Mourinho trên đường piste do bị kỉ luật đã tác động lên tinh thần của cả đội. Branca không sai: Vừa là cảnh sát vừa là thầy tu, Mourinho cần phải chỉ đạo các học trò trên sân thay vì trên khán đài.

Để đi xa ở Champions League, Inter phải ghi bàn thắng và chiến thắng. Xu hướng câm lặng tiếp tục kéo dài này sẽ khiến Inter trả giá rất đắt, và phải chấm dứt ngay thứ sáu này, trên sân Catania của anh bạn cũ Mihajlovic.


(Theo Thể Thao Văn Hoá)

Có thể bạn quan tâm

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Xem thêm
top-arrow
X