Pato là một trong những cầu thủ chơi tồi nhất trong trận Milan hòa 2-2 trên sân Bologna, nhưng rồi người ta nhận ra rằng Milan không thắng chỉ vì có mặt anh trên sân. “Chú vịt” đang đem đến vận rủi cho Milan mùa này.
Pato chưa bao giờ không được xem là một chân sút xuất chúng, là cầu thủ sinh năm 1989 giỏi nhất. Con số 60 bàn thắng anh ghi được cho Milan trong 135 trận đấu, trong đó có 51 bàn ở Serie A khi tuổi mới vừa 22, là minh chứng cho tài năng của “Chú vịt”. Song Pato có hai nhược điểm cực lớn là phong độ thiếu ổn định và thể lực thiếu bền vững. Ngay trong mùa này, anh đã có vài lần chơi rất hay một trận rồi cực dở ở trận ngay sau đó, như mất hút trước Napoli ngay sau khi phá lưới Barcelona, hay cuối tuần qua là phong độ “siêu vật vờ” trên sân Bologna, dù trước đó vài ngày đã chơi rất hứng khởi trên sân của Plzen ở Champions League (ghi bàn và kiến tạo cho Robinho ghi bàn).Milan có thể bán Pato
Về mặt thể lực, con số 135 trận trong 4 năm khoác áo Milan (trung bình 34 trận/mùa, trong khi trung bình Milan đá 50 trận/mùa) chính là hệ quả của việc anh liên tục dính phải chấn thương cả ngắn hạn lẫn dài hạn. Trong 4 năm, số lần chấn thương phải nghỉ 6 tuần trở lên của Pato đã đạt đến con số 7, số áo trên lưng anh. Ngay mùa này, Pato đã phải nghỉ 2 tháng (từ 21/9 đến 19/11) do chấn thương cơ đùi và mới chỉ góp mặt ở 10 trong 21 trận có thể cho Milan, mà trong đó, anh chơi chỉ 552 phút trong tổng số 900 phút có thể, tương đương chỉ 6 trận trọn vẹn nếu tính cả thời gian bù giờ.
Thử hỏi nếu Pato không có những nhược điểm nói trên, đá ổn định và bền bỉ như… Di Natale chẳng hạn, thì anh còn “khủng” đến mức nào? Nhưng giả thiết chỉ là giả thiết, thực tế là Pato đã và đang tiếp tục gây thất vọng trong khi tất cả chờ đợi anh tiến bộ hơn theo thời gian. Chưa bao giờ kể từ khi khởi nghiệp, Pato đá kém như lúc này. Trong 10 trận ra sân cho Milan từ đầu mùa, anh chỉ ghi được 3 bàn (1 bàn/6 trận Serie A, 2 bàn/3 trận ở Champions League), trung bình 0,3 bàn/trận, kém xa hiệu suất mùa 2010-11 (16 bàn/33 trận, 0,48 bàn/trận), mùa 2009-10 (14 bàn/30 trận, 0,47 bàn/trận), mùa 2008-09 (18 bàn/42 trận, 0,43 bàn/trận). Ngay khi vừa đến Milan, ở tuổi 18 và không được xuất phát thường xuyên, Pato cũng ghi được 9 bàn/20 trận trong nửa cuối mùa 2007-08, hiệu suất 0,45 bàn/trận. Nếu chỉ tính số bàn ở Serie A, thì hiện tại của Pato là cực kỳ đen tối.
Và Milan đang phải trả giá cho sự sa sút của “Chú vịt”. Thực tế “đau lòng” là trong 10 trận có Pato thi đấu đã qua, Milan chỉ thắng được vẻn vẹn 2 trận (thắng Inter 2-1 ở Siêu cúp Italia và Chievo 4-0 ở Serie A), hòa tới 6 trận và thua 2 (1-3 Napoli, 2-3 Barcelona). Trong 5 trận gần nhất có Pato, Milan thắng 1, hòa 3, thua 1. Trong 11 trận không có Pato, họ thắng tới 9 trận, hòa 1, thua 1. Trong 10 trận có Pato, Milan ghi được 18 bàn, thủng lưới 16. Trong 11 trận không có anh, Milan ghi 26 bàn, thủng lưới 9. So với mùa giải trước là một sự sụt giảm không tưởng. Trong 33 trận Pato góp mặt mùa trước, Milan thắng đến 17 trận, hòa 10 và chỉ thua 6. Rõ ràng sự có mặt của Pato khiến Milan tồi tàn hơn quá nhiều, dù phong độ của cá nhân anh chỉ góp một phần.
Với cái “vía” quá nặng của Pato, liệu HLV Allegri có muốn tiếp tục sử dụng anh để rồi phải đối mặt với những nguy cơ mất điểm “sặc mùi mê tín”? Dĩ nhiên là nếu Milan chỉ thắng được 20% số trận nếu Pato ra sân, thì họ không bao giờ nên nghĩ đến Scudetto. Vậy thì phải chăng đã đến lúc bán tiền đạo người Brazil này để đưa về Tevez, Hulk, Damiao hay bất cứ ai khác chỉ để xóa đi vận rủi xung quanh “Chú vịt”, người bị chính cô nhân tình Barbara Berlusconi tuyên bố “không phải là không thể đem bán”?
(Theo Thể Thao Văn Hoá)