- Chelsea: Khối rubic hoàn hảo
- Chelsea có biến: Diego Costa công khai "bật" Jose Mourinho
- Chelsea đón tin vui: Chấn thương của Courtois không nghiêm trọng
Đương nhiên người ta thừa nhận trong trận chiến Chelsea - Arsenal, sự hơn thua về yếu tố con người đóng vai trò chủ đạo trong việc định đoạt số phận trận đấu. Chỉ cần 2 tình huống thiên tài của Eden Hazard và Cesc Fabregas, khác biệt đã được tạo ra và Arsenal hoàn toàn ngã gục trong một ngày những Ozil, Sanchez, Welbeck không có lấy nổi một đường phối hợp ra hồn. Những niềm hi vọng bên phía Chelsea đều đáp ứng được yêu cầu, trong khi Pháo thủ vẫn thể hiện bộ mặt non nớt trong các trận cầu lớn, đòi hỏi nhiều thứ hơn là chuyên môn đơn thuần. Với 5 cú sút, Chelsea sở hữu 2 bàn thắng. Trong khi đó, Pháo thủ nã tới 11 quả dứt điểm về phía đối phương mà không thành công nổi lấy một lần.
Trong ván cờ mà Wenger dùng sức thì Mourinho dùng trí |
Mourinho đã thắng với cái thái độ nhún nhường đầy "hiểm hóc" của ông: mặc dù nhìn trên sân người ta thấy The Blues co lại, nhưng thực tế là co lại với một cái bẫy hướng tới đối thủ. Đội chủ nhà hoàn toàn trên phân và chủ động dù không cầm nhiều bóng. Chelsea "chém" là Arsenal chết; trong khi đó, những pha dứt điểm, cách bài binh bố trận và thay người của Arsenal vừa thể hiện sự non nớt của trò, sự nóng vội của thầy và gián tiếp tôn lên giá trị của Người Đặc biệt. Có thể thấy trong khi Pháo thủ chơi rất dựa vào cảm xúc và tình thế, rất nôn nóng, nhiệt huyết, thì Chelsea lại điềm tĩnh, đĩnh đạc kiểm soát thế trận đến mức người ta còn tưởng họ... dửng dưng không quan tâm và nhắm tới một kết quả hoà.
Sau khi 90 phút khép lại, Mourinho trả lời phỏng vấn báo giới một cách vô cùng cay nghiệt và khó nghe với Arsenal: "Càng nôn nóng thì bạn chỉ càng bế tắc mà thôi. Arsenal, như đã thấy, xứng đáng phải ăn 3 thẻ đỏ vì những hành vi bạo lực". Ông cố tình làm tăng cấp độ "xoáy" trong câu nói của mình lên để nhắm tới Wenger, người chắc chắn sẽ tức đỏ con mắt sau khi cuộc họp báo kết thúc. Mourinho đâu có hiền, ông rất "ngoa", nhưng "ngoa" trong cái thế bình tĩnh, ngoài mặt thì điềm nhiên, bên trong thì sâu cay - từ từng lời nói, từng hành vi trên sân, từng chỉ đạo chiến thuật.
Trên thực tế thì Arsene Wenger cũng chưa bao giờ là một người nóng tính theo kiểu Sir Alex: ông loay hoay đi tìm cách xử lý Jack Wilshere sau scandal hút thuốc ở Las Vegas rồi đưa ra một hình phạt vô cùng... nhẹ nhàng theo phong cách vừa đấm vừa xoa. Tuy vậy trước một Mourinho lắm mưu mẹo, Wenger đã hơn 1 lần sập bẫy. Còn nhớ mùa trước, chính cái thái độ nóng nảy, chấp vặt kiểu trẻ con, muốn trả thù lại việc bị gọi là "chuyên gia thất bại" mà Wenger cho Arsenal chơi tấn công ngay trên thánh địa Stamford Bridge của đối thủ, mà như thế chắc chắn là tự dẫn mình vào chỗ chết (thua sớm 2 bàn rồi ra về với một kết quả thua theo phong cách tennis). Lần này, ông tỉnh táo nhập cuộc theo cách rất khác so với trận thảm bại 0-6 hồi tháng Ba: đá toan tính hơn, chắc chắn hơn ở phía sân nhà, tập trung vào quản lý tuyến giữa thay vì đánh phủ đầu.
Wenger đã tự tay cầm dao giết đội bóng của mình |
Chiến thuật phòng ngự phản công của Arsenal, trên lý thuyết, rất hợp lý để khắc chế những toan tính trong đầu Jose Mourinho. Và trên thực tế, Arsenal đá không tồi; đây còn được đánh giá là trận mà Pháo thủ phòng ngự tốt nhất kể từ đầu mùa bóng! Thế nhưng, điểm bất ngờ mà Mourinho "thết đãi" Wenger lần này là ông cũng cho Chelsea chơi phòng ngự phản công ngay trên sân nhà. Trong một thế cờ mà cả 2 bên cùng phòng ngự cầu hoà, ai máu thắng hơn sẽ đẩy đội hình lên trước, và qua đó tự tay phá sản chính chiến thuật mà mình đã dày công vẽ ra. Wenger lại sập bẫy vì khát khao muốn thắng Mourinho trong lần thứ 12 đối đầu. Khi Pháo thủ bắt đầu dâng cao, trên khoé miệng Mourinho thoáng một nét cười, vì ông hiểu rằng hàng công chỉ có tốc độ của Wenger khó lòng xuyên thủng được hàng thủ sắt đá trong tay mình.
Thế rồi Mou chuyển Hazard từ cánh về trung lộ như một tiền vệ hộ công tự do hòng tận dụng khả năng tạo đột biến của chàng trai người Bỉ. Kết quả thì như người ta đã thấy: cái mà Arsenal không có là thứ mà
Sau khi trận đấu khép lại, trên khán đài Stamford Bridge vang vọng những câu hát "Chuyên gia thất bại" để ám chỉ Arsene Wenger. Bị Mourinho gọi như thế đã đau, bị các CĐV miệt thị còn buồn bội phần cho Giáo sư vừa tròn 18 năm cầm quân tại Premier League...
Thành Nguyễn