Joe Hart đang sống những ngày đáng hài lòng. Giờ anh đã là số 1 không thể tranh cãi cả ở ĐT Anh và CLB Manchester City.
Hart thậm chí tin rằng chiến thắng của Man City trong trận chung kết Cúp FA ở Wembley cho thấy đội bóng áo xanh đã đủ sức thách thức mọi đối thủ, bao gồm cả Barcelona, ở Champions League mùa sau. Sự tự tin cũng lên cao tương tự trong màu áo ĐT Anh. Nếu như một năm trước, Hart cũng đến Nam Phi nhưng Fabio Capello chỉ tin tưởng Robert Green, rồi David James, thì giờ đây, anh thực sự sẽ là cứu tinh của HLV người Italia. Người Anh lo lắng cho vị trí thủ môn đến mức họ có hai HLV dành riêng cho việc huấn luyện các thủ thành, trợ lý của Capello Franco Tancrede và Ray Clemence, người của LĐBĐ Anh. “Họ làm việc chặt chẽ với nhau”, Hart giải thích. “Franco phụ trách các kỹ năng thủ môn, trong khi Clem tập phát bóng và phối hợp với hàng thủ”.
Joe Hart: - Thủ môn số 1 nước Anh hiện nay
Mặc dù đã chơi rất xuất sắc ở Birmingham khi được cho mượn, Hart vẫn trở về Man City sau World Cup 2010 mà không rõ số phận của mình ra sao, do đội bóng áo xanh không bao giờ thiếu tiền cho những cầu thủ mới. “Tôi luôn ý thức rằng người bắt chính có thể là Shay Given. Tôi cũng phải lên kế hoạch cho bản thân vì hoàn toàn tôn trọng Shay. Tôi thật sự thấy vinh dự được chơi thay anh ấy vì đó là một trong những người hùng của tôi”, Hart nhớ lại.
Không chỉ có những đồng nghiệp, Hart còn có những đối thủ đáng khâm phục. Anh từng bị đánh bại bởi những bàn thắng rất đẹp mắt trong mùa này, như cú ngả bàn đèn của Wayne Rooney trong trận M.U-Man City hay cú sút vòng cung từ khoảng cách gần 20 mét của tiền đạo Xherdan Shaqiri tháng 9 năm ngoái cho tuyển Thụy Sĩ, đối thủ của Anh ở Wembley tối nay. “Tôi đã trao đổi về bàn thua đó với Rob Green. Nếu tôi chơi bóng với cậu cháu trai 3 tuổi của mình và nó sút vào góc đó, tôi cũng bó tay”.
Không sợ áp lực
Tuy nhiên, Hart sẽ không để lọt lưới những bàn thua tai họa. Anh tin rằng mình đủ vững vàng về mặt tâm lý để không phải viện đến một chuyên gia trấn tĩnh tinh thần như James. “Tôi chưa bao giờ làm việc với chuyên gia tâm lý”, Hart nói. Nhưng anh cũng ý thức rằng chỉ một sai lầm thôi có thể biến anh thành trò cười cho tất cả: “Áp lực là rất lớn, nhưng lúc nào chẳng có áp lực, cho dù bạn ở nhà chăm sóc gia đình hay chơi cho ĐT Anh. Bạn phải chấp nhận sai lầm đôi khi xảy ra, nhưng điều quan trọng là đừng sống trong sợ hãi”.
Một số thủ thành của ĐT Anh đã không chịu nổi áp lực đó, Ben Foster hay Paul Robinson. “Tôi không biết tại sao”, Hart nói. “Tôi chắc chắn không liên quan gì đến tôi, một số là vì lý do gia đình, một số do bóng đá. Nhưng tôi vui vì vẫn còn Rob (Robert Green). Bất chấp hoàn cảnh của West Ham, họ lẽ ra đã phải rớt hạng sớm hơn nhiều nếu không có Rob. Anh ấy hoàn toàn xứng đáng có tên trong danh sách tuyển Anh”.
Tuy nhiên, trong bối cảnh hiện giờ, Hart đang có nguy cơ không chỉ trở thành số 1, mà còn là người duy nhất đáng tin cậy trong khung thành đội bóng áo trắng. Robinson và Foster đều đã từ giã ĐTQG. Green chỉ trở lại vì David Stockdale rút lui vào phút chót vì… lấy vợ. Scott Carson, đã khởi đầu khá hứa hẹn trong màu áo trắng, hiện giờ vẫn chưa thể trở lại sau thảm họa trước Croatia 4 năm trước.
Dẫu vậy, Hart không tin rằng vị trí chính thức anh giành được là bởi nước Anh hết thủ môn giỏi. “Không dễ dàng để có được vị trí số 1. Chúng tôi có nhiều thủ môn xuất sắc và một số thủ môn giỏi ở Championship và Premier League. Nhiều người chỉ thấy sự tiêu cực, nhưng không cần đến 25 thủ môn, chỉ cần 5-6 người giỏi. Ai cũng muốn ra sân, nhưng một thủ môn nhiều khi phải ngồi ghế dự bị vài tháng, chờ đợi cơ hội của mình. Mỗi người có con đường khác nhau, không có đúng sai, nhưng tôi sẽ không thay đổi con đường sự nghiệp của mình vì bất cứ lý do gì”.
Đó là một con đường không dễ dàng. Hart bắt đầu với CLB quê nhà Shrewsbury năm 15 tuổi nhưng sự nghiệp của anh chỉ bắt đầu khởi sắc sau mùa Hè năm ngoái ở Nam Phi, khi anh làm dự bị cho Green và James. Mùa này, Hart đã chơi tất cả các trận cho tuyển Anh khi lành lặn và chuyến trở lại Wembley gặp Thụy Sĩ vào thứ Bảy, ngay sau khi đã giữ sạch lưới giúp Man City đánh bại Stoke để giành danh hiệu lớn đầu tiên kể từ năm 1976, sẽ là một bước tiến nữa trên hành trình đó.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)