Sau kỳ Euro 2024 thất bại, huấn luyện viên Luciano Spalletti nhận trách nhiệm về mình, và hứa hẹn sẽ mang đến một diện mạo mới cho đội tuyển Italia. Thế rồi, những làn gió đổi thay đã ít nhiều xuất hiện. Đầu tiên là việc ông Spalletti chuyển từ sơ đồ 4-3-3 sang vận hành hệ thống 3-5-1-1, cùng với đó là lối chơi đảm bảo cân bằng giữa tấn công và phòng thủ.
Dù sớm nhận gáo nước lạnh ngay giây thứ 13, khi Bradley Barcola tận dụng sai lầm của Giovanni Di Lorenzo, dứt điểm tung nóc lưới Gianluigi Donnarumma, nhưng đội tuyển Italia không suy sụp tinh thần, và nhanh chóng xốc dậy đội hình. Họ bắt đầu triển khai lên bóng mạch lạc, để rồi tìm được bàn gỡ ở phút 30.
Đó là tình huống phối hợp mẫu mực, khi cú đánh gót điệu nghệ của Sandro Tonali đã tạo thời cơ cho Federico Dimarco thoát xuống và thực hiện pha vuốt bóng bằng chân trái đánh bại thủ thành Mike Maignan. Trước đó, cầu thủ chạy cánh phải Andrea Cambiaso đã tung ra đường chuyền chuyển hướng tấn công khiến hệ thống phòng thủ của đội tuyển Pháp gặp bất ngờ.
Italia ghi thêm 2 bàn thắng nữa ở hiệp 2, nhờ công của Davide Frattesi và Giacomo Raspadori để hoàn tất cuộc lội dòng nước ngược tại Parc des Princes. Lịch sử còn chỉ ra rằng, sau tròn 7 thập kỷ, đội tuyển Italia mới giành được chiến thắng trên sân của đội tuyển Pháp, kể từ thắng lợi cũng với tỉ số 3-1 trong một trận giao hữu vào năm 1954.
Trận này, đội tuyển Italia có sự trở lại đáng chú ý của Sandro Tonali, cựu cầu thủ AC Milan và hiện thuộc biên chế Newcastle United, sau án treo giò 10 tháng do liên quan đến cá độ trái phép. Dù chưa thể hiện phiên bản tốt nhất, nhưng sự có mặt của Tonali đã giúp hàng tiền vệ 5 người của Azzurri thi đấu hiệu quả, mượt mà hơn.
Sandro Tonali hợp cùng Davide Frattesi và Samuele Ricci liên tục tạo nên những cuộc tranh chấp nảy lửa với Youssouf Fofana và N’Golo Kante phía đối thủ nơi trung tuyến. Tonali làm khá tốt khâu điều tiết trận đấu, hỗ trợ phòng thủ từ xa hiệu quả, mạnh mẽ trong tranh chấp, và thể hiện nhãn quan chiến thuật tinh tế với không ít đường chuyền sắc như dao cạo hướng vào khu vực 1/3 cuối sân của đối phương.
Ngoài cú đánh gót kiến tạo cho Federico Dimarco ghi bàn, Sandro Tonali còn thực hiện 2 key pass (đường chuyền quyết định), 1 big chance (cơ hội lớn để ghi bàn), 5/7 tình huống thắng tranh chấp tay đôi, 1 lần đánh chặn, và 3 cú tắc bóng. Điểm trừ của tiền vệ 24 tuổi này là có nhiều tình huống mất bóng, nhưng may mắn là các đồng đội kịp thời bọc lót.
Tại Euro 2024, Italia thể hiện một bộ mặt đáng thất vọng, hú vía vượt qua vòng bảng, trước khi bại trận trước Thụy Sĩ ở vòng 1/8. Giải đấu ấy, hàng tiền vệ 3 người của Azzurri thi đấu rất thiếu tính sáng tạo, và những người được kỳ vọng như Jorginho hay Nicolo Barella đều chơi dưới sức. Nhưng rồi, những tín hiệu tích cực đã được phát đi, khi Luciano Spalletti chuyển sang hệ thống 3-5-1-1, với đông đảo quân số ở giữa sân, đặc biệt là sự trở lại của Sandro Tonali.
Trước đó, trong màu áo đội bóng chủ quản Newcastle United, cầu thủ trưởng thành từ lò đào tạo trẻ của Brescia cũng đã ra sân chính thức ở trận gặp Nottingham Forest tại League Cup và cuộc đối đầu với Tottenham Hotspur (vào thế chỗ Sean Longstaff) tại vòng 3 Premier League mùa này. Anh cùng Bruno Guimaraes và Joelinton hứa hẹn sẽ mang tới những sức bật mới, trong hệ thống 4-3-3 mà huấn luyện viên Eddie Howe thường sử dụng.
Sandro Tonali cần thêm thời gian để tìm lại phiên bản hay nhất sau quãng thời gian dài bị cấm thi đấu. Gạt sang những scandal ngoài sân cỏ, tiền vệ sinh năm 2000 vẫn là gương mặt sáng giá mà bóng đá Italia đang sở hữu, với phong cách chơi bóng lẫn ngoại hình gợi nhớ hình ảnh Andrea Pirlo, một “Il Maestro” hào hoa lịch lãm thuở nào.
Ngọc My