Eto’o đã chạy cả trăm mét từ đầu bên kia sân để đến an ủi Santon. Đấy là một hành động đẹp và cao thượng, nhưng vô ích. Sai lầm tai hại của chàng hậu vệ trẻ chưa đầy 20 tuổi ấy từ một đường chuyền ngang bất cẩn đã khiến Inter phải trả rất đắt bằng bàn thua từ chân Pazzini. Bóng đá là thế, Inter đã trừng phạt Cagliari từ 2 sai lầm hiếm hoi trong một trận đấu mà họ hoàn toàn bị đội chủ nhà xứ Sardegna lấn lướt và giờ đây phải trả lại cho Thượng đế những gì họ đã vay trước đó. Nhưng điều đáng chú ý là một lần nữa Inter không chơi hay bằng đội chủ nhà. Sampdoria không ăn cướp chiến thắng của ai cả, trong một trận đấu mà các học trò của Del Neri đã triển khai một thế trận hợp lý nhằm kiềm chế lối chơi của Inter, tạo ra không ít cơ hội nguy hiểm trước khung thành Julio Cesar và bảo toàn thắng lợi nhờ sự xuất sắc của Castelazzi, người giữ thành đáng tin cậy mà màn trình diễn xuất sắc ấy đáng để anh có một suất trong ĐT Italia của Lippi, người cũng có mặt trên khán đài để theo dõi phong độ của một số cầu thủ Sampdoria, trong đó có lẽ có cả Cassano. Del Neri có lí khi nói rằng, câu trả lời cho cặp bài trùng Mi-To (Milito-Eto’o) của Inter luôn là Cas-Pa (Cassano-Pazzini). Trên khán đài, Lippi, dù chưa bao giờ coi trọng cặp tiền đạo của Sampdoria, có lẽ cũng phải thừa nhận điều ấy. Sự khác biệt của Cas-Pa so với Mi-To không chỉ ở chỗ Pazzini ghi được bàn thắng và các chân sút Inter im tiếng, mà còn ở sự hỗ trợ đắc lực của họ cho việc phòng ngự tập thể của cả đội và tổ chức triển khai phản công. Sự thất bại của cặp Mi-To, khiến lần đầu tiên các nhà VĐ phơi áo mùa này, hoàn toàn có thể giải thích được ở chỗ, dù Mourinho đã cố tình tạo ra bất ngờ bằng cách từ bỏ sơ đồ chiến thuật với một hộ công phía sau Milito-Eto’o để bố trí Balotelli kết hợp với họ thành bộ ba tấn công nguyên tử, thì Del Neri vẫn tỏ ra cao tay hơn tay HLV người BĐN.
Ông đưa Bellucci vào đá hộ công ngay từ đầu, để trong các tình huống di chuyển không bóng, có thể kiềm chế được Cambiasso và phá lối chơi của Inter, ông kéo Cassano đá lệch hẳn sang cánh trái trong sơ đồ 4-2-3-1 và đặt nặng trọng tâm triển khai lối chơi vào tuyến giữa nhằm phá vỡ khả năng tấn công và kiểm soát bóng của Inter. Không có một hộ công thực thụ (Sneijder chấn thương, Stankovic mãi sau mới vào sân), các tuyến bị chia cắt, sức mạnh của bộ đôi Mi-To ở chỗ luôn chơi gần nhau, luôn được hỗ trợ về bóng (90 lần chạm bóng/trận, nhiều nhất ở Serie A) bị triệt tiêu do sự xuất sắc của Samp, Inter chỉ có thể vùng lên một cách tuyệt vọng sau khi bị dẫn trước.
Bài học ở Marassi luôn nóng bỏng và hiện thực đối với Inter. Bất ngờ trở lại với giới báo chí, Mourinho vẫn tỏ ra phớt lờ trước thất bại, nhưng điều mà ông chắc chắn có thể nhận ra, là trước những đối thủ luôn triển khai một lối chơi chặt chẽ, quyết liệt và tốc độ, dưới tay của những HLV sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm để tìm cách kiểm soát tối đa đối thủ bằng bài toán chiến thuật, chưa bao giờ Inter đá thuyết phục và trong bối cảnh ấy, chỉ còn chờ sự tỏa sáng của một vài cá nhân đơn lẻ để giành lại phần thắng. Họ đã bị đội mới lên hạng Bari cầm chân ngay ở vòng đầu, bị Cagliari gây ra không biết bao nhiêu là khó khăn cách đây 2 tuần và giờ là thất bại trên sân Sampdoria. Thất bại ấy không làm giảm đi cơ hội đoạt Scudetto của Inter Mourinho, vì đấy có lẽ cũng chỉ là một chấm đen nhỏ nhoi trên tấm thảm chiến thắng, nhưng lại là một sự khích lệ lớn lao cho những đối thủ tiếp theo của Inter. Từ Marassi đến Marassi, trong vòng 3 ngày, sân bóng của Genoa và Sampdoria là phép thử bản lĩnh của những đội bóng cạnh tranh Scudetto, Juventus và Inter. Chỉ có Juve ra về với 1 điểm trong khi Inter thất bại, trong một mùa bóng kì lạ mà biết đâu, Scudetto sẽ được định đoạt chính từ những cuộc đối đầu với các đội bóng xứ Liguria.
Người chiến thắng: Hung thần của Inter Del Neri không ngại những cuộc đối đầu với các đại gia, đặc biệt là Inter. Vị HLV đã từng đưa Chievo đánh bại Inter 2-1 ngay ở San Siro cách đây 8 năm về trước và sau đó cầm hòa Inter 2-2 trong trận lượt về ở sân Bentegodi khi mùa 2001-02 chỉ còn 2 vòng, gián tiếp khiến Inter mất Scudetto vào ngày 5/5, không thiếu sự can đảm và cách thức để hạ gục đội bóng áo xanh-đen. Vị HLV của Samp đã chiến thắng Mourinho trên bàn cờ chiến thuật, không hề tỏ ra nao núng trước việc đối phương bố trí sơ đồ 3 tiền đạo, và trả lời bằng sơ đồ 4-2-3-1 với Pazzini chơi cao nhất, được hỗ trợ bởi bộ ba Mannini-Bellucci-Cassano phía sau nhằm khống chế hoàn toàn trung lộ, và khi Mourinho tung Stankovic và Chivu vào thay Balotelli và Vieira để đưa Inter trở lại 4-3-1-2, Del Neri trả lời bằng sơ đồ 4-4-2 để tiếp tục giữ vững thế trận. Tháng 1/2009, Atalanta của ông “giải quyết” Inter bằng 3 bàn thắng chỉ trong 33 phút hiệp 1, trở thành đội bóng duy nhất Serie A cho đến thời điểm này hạ Inter ít nhất 2 bàn cách biệt. Hai tháng sau, tại Cúp Italia, Samp trở thành đội giáng cho Mourinho thất bại nặng nề nhất kể từ ngày ông đặt chân lên đất Italia với thất bại 0-3, trong đó có những bàn thắng của chính Pazzini và Cassano. Đêm thứ bảy, Cassano không ghi bàn thắng. Nhưng ảnh hưởng của anh trong chiến thắng ấy là không thể phủ nhận. Số 99 của Samp đã di chuyển như một con sóc giữa hàng thủ Inter, đã khích lệ các đồng đội không ngừng tấn công, đã tạo ra vài cơ hội nguy hiểm trước khung thành Julio Cesar. Những điều ấy có giá trị không khác gì những bàn thắng anh đã ghi, mà 1 trong số đó vào lưới của chính Inter ngày 18/12/1999, bàn thắng đầu tiên trong sự nghiệp của anh ở Serie A. Cassano lúc ấy mới 17 tuổi và có lẽ cũng không tưởng tượng được rằng, 10 năm sau kể từ ngày ấy, anh vẫn là một nỗi ám ảnh lớn lao với không chỉ các tifosi Inter, mà còn cả với người đã dẫn dắt Inter ngày ấy. Ông là Lippi, hiện là HLV ĐT Italia... |
(Theo Thể Thao Văn Hóa)