Ông đã khóc. Những giọt nước mắt vị tướng già đã long lanh trên khóe mắt ông khi trận đấu kết thúc. Inter đã kết thúc một serie không chiến thắng lâu nhất kể từ hơn nửa thế kỉ và hướng đến trận gặp Marseille với một niềm tin chắc chắn, rằng họ sẽ đánh bại đội bóng Pháp để mở ra một bước ngoặt lớn: cứu vãn một mùa giải tưởng như đã vứt đi.
Khi Ranieri bật khóc
Những giọt nước mắt Inter đã đổ xuống, sau biết bao mồ hôi, công sức, những tháng ngày bất lực, thất vọng tràn trề và tủi hổ, chịu những áp lực khủng khiếp từ công chúng và từ chính họ, những người đàn ông không muốn bị coi là kẻ thất bại. Một tuần trước, Cambiasso đã ôm mặt khóc sau khi bị thay ra ở San Siro. Công chúng ủng hộ quyết định của Ranieri khi rút anh ra, không khác gì vị tướng đuổi một người cận vệ già mà ông từng tin tưởng khỏi trận đánh đúng vào giây phút tuyệt vọng mà ở đó ông đã nhìn thấy một thất bại khiến ông phải trả giá nặng nề. Công chúng lại quay về phía Cambiasso và la ó huýt sáo anh. San Siro lúc ấy giống như một đấu trường La Mã khi tất cả giơ ngón tay chỏ chúc xuống phía dưới để ra hiệu rằng, tay đấu sĩ ấy phải chết. Cambiasso khóc vì có lẽ cảm thấy xấu hổ, thất vọng, vì những cảm xúc kìm nén trào dâng cần được giải tỏa. Anh trở thành người hy sinh cho đội bóng thắng lợi, từ chỗ đang bị dẫn 0-2 khi anh được thay ra, đến chỗ Inter gỡ hòa 2-2, chấm dứt chuỗi thất bại đã kéo dài hơn một tháng. Đêm Verona, là những giọt nước mắt khác, không phải vì tủi hổ, mà hạnh phúc. Ranieri đã không kiềm chế nổi khi Milito ghi bàn quyết định ở phút 90. Trong đời mình, người đàn ông khóc vì hạnh phúc nhiều hơn là trong đau khổ. Nhưng chỉ trong sáu ngày, chúng ta đã nhìn thấy những giọt nước mắt Inter ở cả hai thái cực, trong một mùa bóng kinh khủng đã thử thách không chỉ các dây thần kinh, mà còn niềm tin và tình yêu lớn lao mà các interista đã dành cho đội bóng của mình.
Không hẳn đấy chỉ là những giọt nước mắt trong một khoảnh khắc yếu lòng, mà là sự giải phóng của biết bao tình cảm trái ngược đã đè nặng trong ông, điều mà một người đàn ông đã ở tuổi 60 lẽ ra nên tránh. Nhưng ông đã chọn thách thức và ông đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này nhiều lần trong sự nghiệp. Chỉ có điều, khóc thế này thì ông chưa bao giờ. Nhưng cái cách mà Inter đã từ cõi chết trở về để bắt đầu một quá trình hồi sinh (lần thứ hai) sau những cơn hôn mê sâu hoàn toàn có thể tạo ra những cảm xúc mạnh mẽ đến thế. Ở San Siro, bước ngoặt xuất hiện sau khi ông dũng cảm rút Cambiasso và tung vào sân những người trẻ tuổi (Poli, Obi) để họ giúp Inter lấy lại một điểm và cứu chính mình khỏi lên đoạn đầu đài. Trên sân Bentegodi, đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 104 của Inter, tiếp tục là những cuộc tra tấn tinh thần nặng nề nữa khi Inter đã chơi hết sức mình và không đầu hàng, phá vỡ thế bế tắc khi trận đấu chỉ còn 3 phút (bàn thắng của Samuel từ đường kiến tạo của Sneijder, người tiếp tục được tin tưởng tuyệt đối cho đá chính), sau khi tất cả đã nhìn thấy một cơn ác mộng vì thất bại ập đến ngay ở đầu trận, lúc Milito đá hỏng quả penalty. Dĩ nhiên, Inter vẫn chưa phải là đội bóng mà người ta từng thấy. Một lối chơi thực sự mạch lạc vẫn chưa xuất hiện. Inter không tạo được nhiều cơ hội ở hiệp 1 và còn ít hơn thế nữa ở hiệp 2. Nhưng quyết tâm thể hiện mình của các học trò Ranieri trong hai hiệp hai với Catania và Chievo là điều đáng nói hơn cả. Đội bóng giờ đã chiến đấu, sau thông điệp mà Ranieri đã gửi các cựu binh nhằm đánh thức trong họ sự tự ái nghề nghiệp (rút Cambiasso ra sân ở trận gặp Catania), và Inter cuối cùng cũng đã có chiến thắng, sau hai tháng vật vã với những thất bại và tâm lí đầu hàng.
Inter vẫn chưa quên chiến thắng, và chiến thắng đến theo một cách cùng cực, dồn nén mọi cảm xúc, giống như tình cảnh của người đã bị dây thòng lọng tròng vào cổ, cái ghế đã sụp dưới chân, nhưng vẫn không chết, vì đài xử giảo bị đổ. Chờ những giọt nước mắt nữa của Ranieri trước Marseille. Nước mắt của hạnh phúc.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)