Có phải mọi con đường đều dẫn đến Roma, như một câu châm ngôn nào đó mà cả thế giới biết? Không phải, chỉ có 9 con đường nối Roma với thế giới. Sự thật ấy cũng đúng với đội bóng Azzurra. Chẳng phải lúc nào người Ý cũng yêu đội tuyển của họ. Thắng lợi sẽ đoàn kết dân tộc quanh trái bóng. Còn thất bại…
Các tifosi ngày càng xa Azzurra
Thật khó có thể tin, là các tifosi vẫn còn yêu đội tuyển của họ như 5 năm trước, khi những chàng trai Thiên thanh đăng quang trong một đêm tuyệt đẹp và mát rượi ở Berlin. Italia là thế, một khi đội tuyển thất bại, thì đấy là lúc người ta ít yêu họ hơn. Và sự thật là sau khi đội bóng của Lippi leo lên đỉnh cao thế giới vào năm 2006, scandal Calciopoli cũng bùng nổ mở đầu cho sự đi xuống gần như tức thì của calcio và hình ảnh Azzurra. Sau World Cup 2006, tình yêu với Azzurra giảm dần, như là hệ quả từ thất bại của đội ở EURO 2008 và mới nhất World Cup 2010. Khi Prandelli chuẩn bị cầm quân đưa Italia đến trận đấu loại EURO 2012 với Slovenia đêm nay, điều mà ông nhận thấy từ phía người hâm mộ là sự thờ ơ đến mức lạnh người. Điều ấy có vẻ như là một lẽ đương nhiên mà một HLV Azzurra phải hứng chịu sau các giải đấu lớn mà Italia thất bại. Các tifosi hiện nhìn Prandelli như một kẻ ngoài hành tinh khác. Các nhà tài trợ bỏ rơi đội tuyển. Và số lượng khán giả xem truyền hình các trận gần đây nhất của Azzurra đã giảm 15%, mức giảm khủng khiếp so với cùng kì năm ngoái.
Cuộc khủng hoảng thành tích nặng nề của calcio trong những năm tháng hậu Calciopoli là một trong những lí do khiến hình ảnh Azzurra mờ nhạt hơn trong lòng người hâm mộ. Họ thậm chí không quan tâm đến việc đội bóng ấy đang tái thiết vất vả đến thế nào. Người ta nhanh chóng chỉ ra 2 vấn đề lớn khiến các tifosi ngày càng từ bỏ đội tuyển. Thứ nhất: người ta muốn nhìn thấy trong Azzurra những cái tên lớn, từ những đội bóng lớn. Calcio bây giờ hầu như không còn sản sinh ra những tên tuổi lớn nữa. 6 đội bóng đang dẫn đầu Serie A chỉ đóng góp cho Azzurra ở trận gặp Slovenia đúng 6 cầu thủ (Cassano, Thiago Motta, Pazzini, Ranocchia, Maggio, Mauri) thì 3 trong số đó đang gặp một số vấn đề, từ phong độ (Cassano) đến thể lực (Ranocchia, Thiago Motta). Đội bóng đóng góp nhiều tuyển thủ QG nhất, Juve, với 6 người, lại đang khủng hoảng và có nguy cơ không thể dự Cúp châu Âu mùa tới. Phải chăng, khi úp mở nói đến việc gọi những tên tuổi đã bước vào tuổi “nonno” (ông nội) như Totti và Del Piero, Prandelli đang tìm một giải pháp cứu vãn sự thất bại của hình ảnh đội tuyển. Thứ hai: người Italia không thể chấp nhận nổi cảnh đội tuyển của họ ngày càng xuất hiện nhiều “oriundi” (cầu thủ nhập tịch gốc Nam Mỹ) và những cầu thủ da màu (như Balotelli và có thể sắp tới, Okaka). Chỉ trong một triều đại ngắn ngủi của Prandelli, người ta thấy đã có 3 cầu thủ nhập tịch khoác lên mình màu áo Thiên thanh: Amauri, Ledesma và Thiago Motta. Tất cả chỉ là những giải pháp tình thế không hơn không kém. Đối với người Ý, những người mang nặng tinh thần địa phương hơn là quốc gia và rất bảo thủ, thì sự thuần chủng của dòng máu là điều mà người ta chờ đợi để có lí do cổ vũ cho một đội bóng mang danh quốc gia!
Lí giải cho một tình yêu bị phản bội
Chất lượng tuyển thủ quá thấp là do đâu? Rất nhiều nguyên nhân. Các chuyên gia nhìn ngay vào danh sách triệu tập để chỉ ra vấn đề dễ nhìn thấy nhất? Sự “tỉnh lẻ” hóa của đội tuyển. Ngoài Giuseppe Rossi đang chơi ở nước ngoài (Villarreal), ngoài 6 cái tên đã kể trên, 18 cầu thủ còn lại đang chơi cho những CLB được cho là “nhà quê”. Cho trận gặp Slovenia, Prandelli thậm chí đã phải gọi vào 2 cầu thủ đang chơi cho Cesena (Parolo, Santon), vốn đang chiến đấu kịch liệt để không xuống hạng. Tình trạng đó bắt nguồn từ làn sóng cầu thủ nước ngoài đổ vào Italia ngày một đông, chiếm số lượng chủ yếu trong các CLB đứng đầu BXH Serie A, khiến các cầu thủ Italia ngày càng khó khăn trong việc chiếm chỗ đứng. Trong đội hình Inter hạ Bayern 3-2 mới rồi, có đúng 2 tuyển thủ Italia (Ranocchia và người một nửa Italia là Motta) ra sân. 9 tháng trước đó, ở Madrid, khi Inter đăng quang vô địch cùng Mourinho, con số này là zero. Trong khi đó, chất lượng đào tạo trẻ của calcio ngày một kém, khi người ta luôn nêu ra tấm gương chiến thắng của đội Tây Ban Nha trong một loạt giải ở nhiều hạng tuổi trong các năm qua để làm tấm gương, nhưng không hề biết cách học theo. Prandelli không phải lo ngại quá nhiều cho các vị trí tấn công, khi tất cả cùng thấy là Prandelli có thể để cả Borriello ngồi nhà, nhưng đặc sản của calcio, thủ môn và hậu vệ xuất sắc, có lẽ đã tuyệt chủng. Sau Buffon là một khoảng trống mênh mông. Những trung vệ giỏi một thời không còn được tái tạo, khiến bây giờ người ta phải đặt cược vào những người như Bonucci hay Ranocchia và buộc một hậu vệ cánh là Chiellini phải chơi trung vệ. Mà Chiellini là ai, là một trong số 30 hậu vệ đã chơi ở vị trí của Maldini kể từ ngày anh rời đội tuyển cách đây 9 năm!
Thế mới thấy thương những người như Ferrara, kẻ thất sủng ở Juventus năm ngoái, nay thừa hưởng đội tuyển U21 thất bại từ tay cựu đồng đội Casiraghi, người lần đầu tiên đưa một đội Ý... không vượt qua vòng loại Thế vận hội Olimpic sau 7 lần liên tiếp tham gia trót lọt. Lí do đơn giản: trong tay Casiraghi lúc đó và Ferrara bây giờ không có một cầu thủ nào chơi ở Serie A, mà đang đầu quân cho các CLB Serie B, Lega Pro (hạng 3, 4), thậm chí đội trẻ của các CLB. Những đội U thấp tuổi hơn cũng đã thất bại đồng loạt. Điều gì sẽ xảy ra sau đây 3,4 năm nữa? Tương lai của Azzurra là bất trắc, số cầu thủ ngoại tiếp tục tăng và LĐBĐ Italia (FIGC) bất lực, xung đột giữa FIGC với các CLB ngày một lớn, đến mức có những chủ tịch, như De Laurentiis của Napoli, đã từng dọa sẽ không cho đội tuyểnQG triệu tập cầu thủ của mình.
Bao giờ khúc hoan ca vang lên với calcio và Azzurra? Không ai biết. Giờ những gì duy nhất được nghe là khúc aria Panis Angelicus dành cho tang lễ.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)