Không có gì ngạc nhiên khi Berlusconi gây sức ép liên lục lên Leonardo để cậu con cưng Ronaldinho của ông tỏa sáng trong trận derby, làm đẹp mặt Milan và tăng thêm sự hãnh diện cho ông. Vấn đề nằm ở chỗ việc khôi phục hoàn toàn phong độ và thể lực của tiền vệ người Brazil sẽ là bất khả thi nếu Ronaldinho vẫn thích nhảy trên sàn disco hơn là trên sân cỏ. Ở Siena, lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Ronaldinho chứng tỏ rằng anh có thể trở lại đẳng cấp thế giới của mình một khi tập trung thi đấu, tập luyện chăm chỉ và quyết tâm đến cùng.
Nhưng trên khía cạnh chiến thuật, Ronaldinho đã được hỗ trợ một cách tối đa để tỏa sáng trở lại trong vai trò tiền vệ công ở sơ đồ 4-3-1-2, sơ đồ mà Ancelotti đã sử dụng ở cuối mùa trước, chỉ với 2 thay đổi nhỏ: ở vị trí của Inzaghi và Seedorf là Borriello và Ronaldinho. Đâu là chìa khóa chiến thuật cho sự trở lại đỉnh cao của Ronaldinho? Ronaldinho tỏa sáng trong bóng tối của Borriello. Đấy là lí do tại sao người viết tin rằng, nếu bỏ ngoài tai mệnh lệnh của Berlusconi và kiên định với con đường anh đã chọn, Leonardo vẫn sẽ sử dụng đội hình ra sân trong trận gặp Siena, với Borriello trong vai trò thầm lặng nhưng quan trọng của mình.
Leonardo có tuân lệnh Berlusconi trong trận derby thành Milan? |
Đâu là tầm quan trọng chiến thuật của Borriello? Cầu thủ người Italia được bố trí chơi tiền đạo, nhưng trên thực tế, trong cả trận đã tham gia hỗ trợ phòng ngự như một tiền vệ có xu hướng hơi lệch sang biên trái. Anh di chuyển hầu như khắp mặt sân, chiến đấu với từng đường bóng bổng, thực hiện các di chuyển không bóng hợp lí nhằm thu hút đối phương và mở ra các khoảng trống cho đồng đội một cách không mệt mỏi trong cả trận. Đấy là lí do tại sao Leo đã để anh chơi suốt 90 phút và Inzaghi dự bị cả trận.
Những công việc mà Borriello đã làm Inzaghi không thực hiện nổi vì thiếu thể lực và sức bền, trong khi chính Huntelaar cũng bó tay, vì anh là một trung phong đúng nghĩa và luôn sống trong vòng cấm địa. Sự hy sinh thầm lặng của Borriello sẽ khiến anh không thể có nhiều cơ hội phá vỡ thành tích 19 bàn đã ghi trong mùa 2007-08 cho Genoa, nhưng đem lại nhiều lợi ích cho các đồng đội và Milan. Trong tính toán của Leonardo, khi Milan không có bóng, Borriello tích cực tranh cướp bóng và hỗ trợ phòng ngự, khi Milan cầm bóng và tổ chức tấn công, Borriello là người di chuyển dạt sang cánh trái để tạo khoảng trống cho Pato và đặc biệt là Ronaldinho dâng lên. Trong lối chơi ấy, Ronaldinho không nhất thiết phải chơi cao như một tiền đạo theo như mệnh lệnh của Berlusconi mà vẫn phát huy được năng lực của anh.
Sự tồn tại của Borriello trên sân Siena đã giúp Pato ghi 2 bàn thắng và Ronaldinho có màn trình diễn đẹp nhất trong nhiều tháng qua. Trong cả 2 bàn thắng của Pato, bóng đều đã qua chân Borriello trước khi đến với Ronaldinho. Với sự hỗ trợ đắc lực của Borriello, “Ro vẩu” đã không chỉ bình thản tung ra những đường chuyền chết người cho Pato mà còn có thể thực hiện những cú sút nếu anh cảm thấy có thể thực hiện được. Sự cơ động trong di chuyển không bóng của Borriello và sự rình rập, thoắt ẩn thoắt hiện của Pato là điều kiện lí tưởng để Ronaldinho trở lại là mình. Một liên tưởng: Borriello-Pato đã luôn chơi lệch biên hệt như Eto’o và Giuly đã làm ở Barcelona trong mùa Champions League 2005-06, tạo điều kiện để Ronaldinho thâm nhập vào cấm địa của đối phương và ghi những bàn thắng quan trọng. Mùa trước, Ancelotti đã kiên quyết gạt Ronaldinho ra ngoài khi áp dụng trở lại sơ đồ 4-3-1-2 bởi sự có mặt của Beckham khiến ông phải tạo ra một cơ chế uyển chuyển hơn nhằm cầm bóng nhiều hơn và tạo ra sự cân bằng trong hàng tiền vệ. Ronaldinho không thể làm được điều đó, nhưng Seedorf thì có thể. Bây giờ, khi Ronaldinho đã bao quát lối chơi ở tuyến giữa hơn và Borriello đã thường xuyên lùi sâu để hỗ trợ cầm bóng và kéo dãn hàng thủ đối phương, Seedorf đã thành người thừa.
Leo hãy tin rằng, anh đã làm một cách hoàn hảo nhất những gì có thể và Ronaldinho đã làm những gì ông chủ cần ở anh ta, nghĩa là tỏa sáng, tiển tới sát khung thành đối phương. Việc bố trí Ronaldinho đá tiền đạo theo như Berlusconi yêu cầu trên thực tế là tự sát. Hãy để Ronaldinho đá như anh đã đá ở Siena và hãy tận dụng thêm sự hữu dụng trong các di chuyển chiến thuật và lối chơi hy sinh của Borriello để làm vũ khí cho trận đấu với Inter. Hãy chỉ sử dụng Inzaghi khi cần thiết và đừng vội vàng tung ngay Huntelaar vào cuộc đối đầu lớn nhường ấy một khi anh còn chưa hiểu thế nào là calcio Italia. Chúc may mắn, Leo.
Nếu Mourinho không có một số 10... Để tuột mất Sneijder có phải là một thảm họa, và việc lấy về một tiền vệ ít sáng tạo nhưng khỏe như lực sĩ để chơi ở vị trí của người đạo diễn trận đấu như Julio Baptista có thực sự cần thiết hay không, nếu Stankovic còn chơi ở vị trí đó tốt hơn hẳn cầu thủ Brazil? Không phải sự thiếu vắng của một số 10 đã làm cho lối chơi của Inter không sáng sủa trong trận gặp Bari, mà là ở khả năng tổ chức tấn công của hàng tiền vệ, khi không một ai trong số các tiền vệ hiện có có khả năng vượt trội đồng đội ở vai trò của người sáng tạo. Đấy là lí do tại sao trong khi chờ đợi một tiền vệ hộ công xuất hiện, Mourinho có thể sẽ gạt bỏ sơ đồ 4-3-1-2, để có thể sẽ bố trí một sơ đồ cân bằng hơn trong trận gặp Milan, chủ yếu tập trung tấn công ở 2 bên cánh, những vị trí then chốt nhưng yếu ớt mà Jankulovski và Zambrotta đã thể hiện trong trận gặp Siena. Cụ thể, Balotelli (ảnh) sẽ ra sân từ đầu, chơi bên biên phải như một tiền đạo cánh, hỗ trợ cho cặp Milito-Eto’o, trong khi các tiền vệ trụ sẽ là Thiago Motta, Vieira, trong khi Stankovic chơi tiền vệ con thoi. |
(Theo Thể Thao Văn Hóa)