Vấn đề Ancelotti sẽ sử dụng Fernando Torres ra sao đang khiến nhiều CĐV Chelsea quan tâm. Trên lý thuyết, The Blues sẽ sở hữu một hàng công cực mạnh và rất đáng xem khi đá 4-3-3. Nhưng thực tế, sau 3 trận không thắng vừa qua tại giải quốc nội, The Blues có lẽ cần có 1 sự thay đổi về hệ thống chiến thuật. Nếu như họ đã từng chơi rất tốt với sơ đồ kim cương 4-4-2, tại sao lại phải thay đổi nó chỉ vì sự xuất hiện của Torres?
Tại Copenhagen, vẫn không ai biết Carletto sẽ làm gì với các chân sút của mình. Sau trận thua Liverpool, có lẽ HLV người Ý đã nhận ra sự bất thường trong cách chơi 3 tiền đạo của ông. Đó là một giải pháp tồi! Nếu không muốn nói là quá thiếu thực tế nếu Chelsea thực sự muốn tận dụng điểm mạnh của cả Drogba, Torres lẫn Anelka. Trở lại với 4-4-2 có thể sẽ là tin xấu cho Anelka, khi The Blues không chỉ muốn thấy tính hiệu quả của hàng công, mà còn rất cần các động lực từ tuyến 2. Nhưng liệu có cách nào khác không?
Nên chăng, Chelsea cần tính đến việc thay đổi lối chơi
Đã từ lâu, hàng tiền vệ Chelsea đã được xem là tuyến thi đấu ấn tượng nhất, góp công lớn nhất vào việc định hình và tạo ra phong cách chơi riêng biệt. Khi những Lampard hay Essien sa sút, Ramires vẫn chưa thể tỏa sáng, còn Malouda hầu như chỉ còn là cái bóng của chính mình. Điều còn thiếu với gã khổng lồ phía Tây London chính là sự cân bằng giữa kiểm soát bóng, kiểm soát lối chơi và tấn công, chứ không phải là việc họ cần ghi bao nhiêu bàn để chiến thắng. Ra sân với 3 tiền đạo đắt giá có thể là một tuyên ngôn đủ sức đe dọa những kẻ yếu bóng vía. Nhưng nó cũng là một lãng phí kinh khủng một khi Chelsea phải hy sinh bớt khả năng sáng tạo hay cả tính chiến đấu từ giữa sân.
Ancelotti rất ưa thích sơ đồ kim cương, với những mũi nhọn ở cánh và khả năng chỉ huy của một thủ lĩnh tại trung lộ. Chuyển sang đá 4-4-3, Chelsea của ông dường như chỉ còn là một con thiêu thân hướng tới khung thành đối phương bằng mọi giá, theo những con đường ngắn nhất, mà quên mất nhiệm vụ khống chế trận đấu, khống chế đối thủ, hay cả sự kiên nhẫn để bắt đối phương bộc lộ sai lầm. Torres cần được chơi? Đúng. Anh cũng cần thêm thời gian để làm quen với người đá cặp, điều đó chính xác. Nhưng hỗ trợ anh như thế nào, và bố trí một hệ thống ra sao để phục vụ hàng công mới là quan trọng. Ở khía cạnh này, sơ đồ tổng lực có lẽ không thể đáp ứng cho El Nino nhanh chóng tỏa sáng. Cho dù, anh là người đủ sức chơi độc lập.
Hy sinh 1 người để cứu cả đội
Nhìn chung, Anelka có lối đá gần như tương đồng với Torres, xét ở mặt tốc độ, khả năng di chuyển khôn ngoan, cùng những pha xâm nhập khó lường nhờ chất kỹ thuật. Chính điều đó đã giúp tiền đạo người Pháp bổ sung rất tốt cho cách chơi đầy sức mạnh của Drogba, tạo ra một hỏa lực vừa đáng gờm, vừa biến hóa cho Chelsea trong quá khứ. Hy sinh Nico để đá 4-4-2, đó là một canh bạc. Nhưng cũng không khó hiểu, nếu điều đó cứu được bộ mặt của Chelsea vào lúc này. Nếu Ancelotti muốn thấy Drogba và Torres trở thành một bộ đôi hoàn hảo, ông sẽ cần cho họ nhiều không gian hơn để thể hiện khả năng tác chiến. Đồng thời, các tiền vệ phía sau cũng cần có nhiều đất hơn để kiểm soát khu vực và tạo sức ép.
Về mặt giấy tờ, cách chơi sử dụng 2 tiền vệ áp sát 1 mũi nhọn từ cánh có thể mang tới sức cuốn hút rất lớn. Trong trận gặp Everton, Chelsea đã đá như vậy với cái đinh ba Malouda – Drogba – Kalou. Kết quả, họ đã tạo ra được tới 23 pha dứt điểm (nhiều gần gấp 3 đối thủ), cùng vô số những cơ hội hãm thành từ mọi hướng. Tuy nhiên, thật trớ trêu khi The Blues chỉ 1 lần bắn trúng đích. Hàng công của Ancelotti đã thể hiện những nỗ lực rất lớn. Nhưng sự bùng nổ thì không. Các tiền đạo của họ rất biết cách hút bóng. Có điều, mọi thứ lại cứ rối tung lên khi các tiền vệ không thể nhận biết đâu mới là điểm sáng quan trọng nhất để hướng tới.
Đã đến lúc thay đổi điều đó chưa, Ancelotti?
(Theo Thể Thao Văn Hoá)