Conte rõ ràng không vui khi trận đấu trên sân Udine kết thúc mà Juve không thể chiến thắng để một lần nữa bứt xa Milan.
Sự hài lòng chỉ được một nửa, dù đối thủ của Juve không hề yếu: đấy là Udinese. Nhưng đối với hàng triệu juventino đã 5 năm qua chứng kiến Juve ngụp lặn giữa những thất vọng và hy vọng, ngôi đầu bảng dù phải chia sẻ với Milan là điều đẹp nhất họ đã thấy trong những năm buồn đã qua. Trong 5 tháng dưới tay Conte, họ đã nhìn thấy một Juventus công nhân được người cựu đội trưởng lắp ráp một cách nhanh chóng từ những tân binh (không phải ngôi sao, trừ Pirlo) và một số cựu binh. Không nghi ngờ gì nữa, việc đưa về Pirlo, biến anh thành trung tâm sáng tạo của cả đội được coi là điều có ý nghĩa then chốt trong việc san bằng khoảng cách về kĩ thuật với Milan.
AC Milan không được chủ quan ibrahimovic
Thành công lớn của Conte trên thực tế không chỉ ở thành tích của đội bóng, mà ở chỗ anh đã tạo ra một Juve khác với 2 mùa bóng qua liên tiếp đứng thứ 7 ở tinh thần, tạo cho họ sự tự tin mạnh mẽ vào một dự án trở lại đỉnh cao đầy tham vọng. Việc không phải đá ở Cúp châu Âu trở thành một lợi thế lớn, nhưng điều đáng tiếc nhất, là việc hòa quá nhiều (7 trận, chỉ ít hơn đội hòa nhiều nhất là Atalanta, đúng 1 trận) cùng với việc thiếu vắng một chân sút thực sự mạnh có khả năng ghi ít nhất 15 bàn/mùa có thể ảnh hưởng khá lớn đến tham vọng vô địch của Juve.
Milan và hiểm họa trong năm bảo vệ Scudetto
Những bài học lớn lao từ thất bại ở những cuộc tái chinh phục Scudetto ở các năm 1997, 2000 và 2005 cho thấy, nếu không tăng cường lực lượng và hoàn thiện lối chơi, đồng thời đánh bại các đối thủ trực tiếp trong cuộc đua danh hiệu vô địch, mùa này, Milan sẽ lại rớt xuống đáy sâu của thất vọng. Mùa 1996/97, Milan đã sai lầm trong chiến dịch chuyển nhượng và để Capello ra đi. Mùa 1999/2000, một lần nữa Berlusconi gây thất vọng trong việc tăng cường lực lượng và mùa 2004/05 là mùa duy nhất mà Milan tỏ ra mạnh hơn mùa trước mà vẫn không bảo vệ được danh hiệu. Lí do đơn giản: Juve mạnh hơn họ và đã giành được Scudetto từ trận thắng họ ngay ở San Siro ngày 8/5/2005.
Mùa này, Milan cũng mạnh hơn mùa trước dù được đầu tư chủ yếu là chiều sâu chất lượng chứ không phải tên tuổi cầu thủ, nhưng đã khởi đầu quá tệ, đã thua Juve 0-2 trong cuộc đọ sức đầu tiên giữa họ ở vòng 5, không lâu sau khi họ mở đầu với trận hòa Lazio ngay ở sân nhà và thua 1-3 trên sân Napoli. Sự thật là giai đoạn tồi tệ ấy đã qua. Kể từ trận thua Juve, Milan đã rút ngắn được 6 điểm với đội bóng Conte và đã leo lên đầu bảng đúng ở vòng cuối cùng của năm 2011, với một thành tích đáng nể: họ là đội bóng ghi nhiều bàn nhất giải (35 bàn, đến từ chân 13 người), Ibra đã nổ súng 11 lần trong 13 trận ra sân, đội ngũ xét về nhân sự và tên tuổi cá nhân mạnh hơn Juventus. Nhưng những vấn đề của Milan, xét cho cùng, còn nhiều hơn Juve. Những thất bại trong các cuộc đối đầu trực tiếp đầu mùa sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến đội, Champions League sẽ khiến đội phân tâm hơn nữa, và sự sa sút của họ không phải ở sơ đồ chiến thuật mà Allegri đã áp dụng thành công, khiến cả những “chân gỗ” như Nocerino cũng có thể ghi đến 6 bàn thắng, mà ở các nhân sự trong sơ đồ ấy (Van Bommel không còn là chính anh, Pato cũng thế, Amelia không phải là một sự bảo đảm).
Vĩ thanh
Để có thêm sức mạnh cho cuộc đua Scudetto, họ quyết định tăng cường hàng công chứ không phải tuyến giữa hay hàng thủ. Juve đang ve vãn Borriello. Nhưng liệu chân sút thất sủng ấy của Roma có đủ cho cuộc đua ở giai đoạn 2 hay không vẫn còn là ẩn số. Liệu sự xuất hiện của Tevez có đủ tạo nên những tấm lá chắn che bớt những khiếm khuyết của Milan ở giai đoạn lượt đi và gây ra hiệu ứng như Cassano đã làm được khi cũng đến Milan đầu giai đoạn 2 mùa trước? Juve có Lợi thế trong cuộc đua khi sẽ đá với các đối thủ trực tiếp đều trên sân nhà, trừ trận đấu với Milan, trận đấu then chốt của Milan vào tháng 2/2012, vốn bị kẹp giữa 2 trận đấu với Arsenal ở Champions League. Bù lại, Milan có gì? Các tifosi Juve đã bắt đầu lên tiếng: Tại sao pha ngã vờ của Boateng trong trận đấu với Siena bị người ta lờ đi không dùng băng hình để trừng phạt cầu thủ người Ghana, trong khi họ lại từng treo giò Krasic vì một tình huống tương tự ở mùa bóng trước? Tại sao pha chửi bậy của Ibra cũng không bị xét xử bằng băng hình? 5 quả penaly mà các trọng tài đã thổi cho Milan thì quá nửa số đó là quá “hào phóng”?
Cả calcio hồi hợp chờ Serie A trở lại sau kì nghỉ đông. Mùa bóng này chắc chắn sẽ hay hơn nhiều những mùa bóng mới rồi.