Khoảnh khắc thiên tài của Ryan Giggs với pha solo ngoạn mục trong trận bán kết FA Cup năm 1999 là lần đầu tiên tôi xem M.U đá và tình cảm tôi giành cho M.U cũng bắt đầu từ đó.
Giggs là một trong những cá nhân kiệt xuất của M.U, là tiền vệ cánh xuất sắc nhất trong lịch sử Primer League. Vẫn con người ấy đã đi xuyên suốt chiều dài của giải Ngoại hạng Anh với những con số thống kê đáng kinh ngạc: thi đấu hơn 600 trận, ghi bàn trong 21 mùa liên tiếp từ khi NHA ra đời (có thể là 22 nếu năm nay Giggs tiếp tục ghi bàn), giành 12 chức vô địch cùng M.U,... và vô số những danh hiệu và giải thưởng lớn nhỏ khác.
22 năm cống hiến cho M.U với vô số danh hiệu lớn nhỏ
Khi nhắc đến Giggs là nhắc đến những pha đi bóng lắt léo, khả năng xử lý bóng tinh tế mà không kém phần tốc độ, bỏ qua những rắc rối bên lề cuộc sống a còn là tấm gương mẫu mực về lòng trung thành khiến bất kỳ cầu thủ nào cũng phải ngưỡng mộ.
Người ta nói những cầu thủ chỉ còn có thể chơi bóng đỉnh cao tới khoảng 33 tuổi nhưng hãy xem những gì Giggs làm được có điều gì đó khá tương đồng với người thầy của anh là Sir Alex. Người ta đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác vì hai con người ấy vẫn cống hiến bền bỉ cho bóng đá.
Năm ngoái, tưởng chừng như Giggs đã chia tay bóng đá nhưng anh vẫn ở đó và vẫn có những đóng góp nhất định cho M.U cả về chuyên môn, tinh thần lẫn kinh nghiệm. Thế nhưng sức người có hạn, đi mãi rồi cũng phải mệt, tất cả những gì tinh hoa nhất anh đã giành trọn cho M.U. Năm nay, tuổi đời đã gần 40, anh vẫn chơi bóng cho M.U nhưng những đóng góp của Giggs đã rất hạn chế. Nhìn những lần ra sân của Giggs trong đội hình M.U năm nay chúng ta đều thấy được đấu ấn tuổi tác đè nặng lên đôi chân của anh. Không còn có những pha đi bóng táo bạo, không còn những pha xử lý tinh tế, không còn đủ thể lực để đeo bám cầu thủ đối phương nữa, những gì anh thể hiện vô hình chung trở lên lạc lõng với một tập thể trẻ, khỏe hiện tại M.U đang có.
Trong trận thua trước Norwich cuối tuần trước dù ra sân nhưng thực sự M.U chơi như chấp người và mọi cổ động viên vẫn không hiểu tại sao Giggs chỉ rời sân khi tiếng còi kết thúc của trọng tài vang lên. Những gì Giggs để lại trên sân còn đọng lại khác hẳn với người ta biết về anh, chậm chạp, vụng về, nhãn quan chiễn thuật không tốt, khả năng tranh chấp gần như bằng 0.
Giggs như một cỗ máy bền bỉ vận hành hết năm này qua năm khác, nhưng có lẽ giờ đây cỗ máy ấy đã đến giới hạn của nó, sự vận hành đã lỗi thời và không còn phù hợp nữa rồi. Giggs nên nghỉ ngơi thôi. Bây giờ anh già thật rồi!
(Theo Bongda)